Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 105: Chương 105: Thành Phố Giang, Viện Trưởng




Editor: May

Ban đêm, thành phố Giang.

Tiếng ầm ĩ náo loạn thối lui khỏi thành phố, vẫn sầm uất như cũ.

Dưới đèn neon, hai bóng dáng một trước một sau bên cạnh lối đi bộ đang vội vã bước đi.

Không biết từ bao giờ, Thẩm Trung Minh cũng đội lên một cái mũ, che hơn nửa gương mặt.

Ông kéo theo hành lý đi rất nhanh, cố ý kéo ra một khoảng cách với Thẩm Chanh đi ở phía sau.

Đi một đoạn đường rất lâu, hai người lại không có bất kỳ trao đổi nào.

Nhìn thấy bốn chữ 'bệnh viện thành Giang' ở tòa nhà lớn phía trước, Thẩm Chanh đưa tay, đè thấp vành mũ.

Thẩm Trung Minh quay đầu lại liếc cô một cái, băng qua đường đi vào bệnh viện.

Thẩm Chanh đưa tay đón một chiếc xe taxi, sau khi xe dừng hẳn, cô nhanh chóng mở cửa xe chui vào.

”Sư phụ, chọn mấy con đường, lượn vài vòng.”

Trên ghế sau, Thẩm Chanh tháo mũ lưỡi trai xuống, dùng dây buộc tóc dài xõa ở trên vai lên, rồi mới đội mũ lưỡi trai lên một lần nữa.

Sau đó lấy từ trong ba lô ra một con dao găm, ngón giữa nhẹ nhàng sờ qua thân đao, lại thu vào túi quần trong.

Tài xế nhìn thấy cử động của cô từ trong kính chiếu hậu, lập tức hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh, “Cô nương, chúng ta chạy chuyến xe đêm không dễ dàng, cả đêm chở không được mấy chuyến, không có tiền đâu.”

Ông cố gắng khiến giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút, nhưng vẫn không kiềm chế được mà run rẩy.

”Ông cho tôi là kẻ cướp?”

Thẩm Chanh lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên được người xem trọng.

”Cô gái, cô hiểu lầm rồi, ý của tôi là chạy chuyến đêm muốn thêm giá, ít nhất gấp đôi ....”

Tuy ngoài miệng thì tài xế phủ nhận, nhưng trong lòng lại đang nói: Không phải kẻ cướp, vậy đêm hôm khuya khoắt cô mặc áo đen, đội mũ đen, cầm dao găm làm gì!

”Vậy tay của ông run rẩy làm gì.”

Thẩm Chanh lười biếng dựa vào ở trên ghế sau, híp mắt nhìn trừng trừng tay đang run rẩy dữ dội trên tay lái, không nhịn được cong khóe môi lên.

Tài xế vội vàng xoa xoa tay, hà một ngụm hơi nóng, “Bây giờ trời tối có chút lạnh ....”

Trời rất nóng lại kêu lạnh? Thẩm Chanh chỉ cảm thấy lời nói mò này nói đến rất thật, khiến cô không nhịn được muốn cho ông chút mặt mũi.

Móc từ trong túi ra năm trăm đồng, ném cho tài xế, “Sư phụ, chờ lần này xong rồi thì ông trở về nhà sưởi ấm đi.”

Tài xế sững sờ một chút, sau đó kiểm tra tiền là thật hay giả, mới vững tin Thẩm Chanh không phải người xấu, lúc này mới dám quay đầu nhìn cô, “Cô gái, không cần nhiều như vậy.”

Ông nói xong, rút ra ba tờ một trăm tiền mặt muốn trả lại cho Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh không nhận, chỉ nói câu, “Không phải nói tăng giá sao?” Liền nhắm mắt lại.

Không có cách nào, tài xế đành phải cất tiền lại, điều chỉnh máy tính tiền xong, liền lái xe rời đi.

Một tiếng sau, xe taxi vòng trở lại địa phương ban đầu.

Nhìn Thẩm Chanh xuống xe đi xa, tài xế thở ra thật dài.

Dạo này, thật là loại người gì cũng có.

Mang theo rất nhiều xúc động, ông quay đầu xe, lái xe đi.

Bên ngoài bệnh viện, Thẩm Chanh lấy điện thoại cũ ra gọi điện thoại cho viện trưởng, sau khi hỏi đối phương đang ở đâu, cô vội vàng đi vào bệnh viện.

Gõ vang cửa phòng làm việc của viện trưởng, bên trong truyền đến một tiếng, “Vào đi.”

Đẩy cửa đi vào, Thẩm Chanh thuận tay khóa trái cửa lại.

Thấy cô đi vào, Thẩm Trung Minh cuống quít đi lên trước, khẩn trương hỏi, “Con gái, xác định không có người theo dõi chứ?”

Thẩm Chanh ừ một tiếng, liền dời ánh mắt đến trên người nữ viện trưởng mặc áo khoác trắng, đeo kính lão, đã qua tuổi năm mươi sau bàn làm việc.

”Viện trưởng.”

Môi cô giật giật, rõ ràng đang cười lại làm cho người ta không cảm giác một chút xíu nhiệt độ.

”Chanh Tử đến rồi.” Viện trưởng cười lên, đôi mắt ôn hòa lóe lên ánh sáng hiền từ, “Chúng ta đã gần một năm không gặp rồi ....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.