Mắt sắc Thi Vực âm u, nhưng vẫn cúi đầu hôn một cái ở trên môi của cô.
Thẩm Chanh uốn khóe môi lên, đi tới gần cắn vành tai của anh, hàm răng ma sát nhẹ, hàm hàm hồ hồ nói: “Em nghĩ, em đã ....”
Cô cố ý muốn nói lại thôi, khiến Thi Vực không khỏi nhíu mày, “Gì?”
”Anh tự nghĩ.”
”Yêu anh?”
Thẩm Chanh chỉ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Buổi tối, sau khi đám nữ hầu kết thúc một ngày công việc, tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
”Nghe nói thiếu phu nhân ở trong nhà buồn bực đến hỏng rồi, chủ nhật này chuẩn bị đi Thủy Đô thả lỏng một chút.”
”Thủy Đô sao, nơi chỉ tiếp đón nhân vật lớn, thiếu phu nhân thật hạnh phúc .... Thiếu gia đi không?”
”Sẽ đi, hình như có một khách hàng có lai lịch rất lớn, cần thiếu gia đích thân tiếp đãi.”
”Aizz, thật sự thật hâm mộ thiếu phu nhân, kể từ khi mang thai, thiếu gia đối với cô ấy cực kỳ tốt....”
”Đúng vậy, thiếu phu nhân muốn ôm, thiếu gia liền sẽ ôm cô ấy đi, còn không có một câu oán hận.”
Mấy người nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Đào Đào ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng không lên tiếng, không biết đang tính toán gì.
Trong căn hộ.
Hạ An An lấy điện thoại di động ra gọi một dãy số không ít lần, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người tiếp nghe.
Cô ta nổi giận hầm hầm, hung hăng ném điện thoại di động đến trên mặt đất.
Điện thoại lập tức bị rơi nát, linh kiện bay ra khắp nơi.
Vốn tìm một thủ hạ để hắn làm việc cho cô ta, kết quả người nọ đã
không còn xuất hiện qua nữa, hiện tại ngay cả điện thoại cũng không gọi
được!
Nếu chuyện thành công thì tốt, nếu không thành, vậy ....
Nghĩ đến đây, Hạ An An liền cảm thấy lòng dạ rối bời, đi tới đi lui trong phòng.
Cũng đúng lúc này, điện thoại cố định vang lên.
Cô ta vốn không muốn tiếp, nhưng điện thoại reo không ngừng, cuối
cũng vẫn đi qua nhận nghe, là Đào Đào gọi tới, “An An, chủ nhật này có
thời gian rãnh không?”
Nghe ra giọng của Đào Đào, Hạ An An liền hỏi, “Sao vậy chị họ, tìm em có gì sao?”
”Không phải lúc trước em nói, em rể là một trong những ông chủ của
Thủy Đô sao? Chủ nhật này, người phụ nữ kia sẽ đi Thủy Đô. Chị cảm thấy
không thể bỏ qua cơ hội này!”
”Thẩm Chanh muốn đi Thủy Đô?”
”Đúng!”
”Vậy ý của chị là....”
”Không phải bây giờ cô ta đang mang thai ư, nếu như bị hù sợ gì đó,
hoặc có lẽ hoảng sợ đến sanh non gì đó, vậy thì không còn gì tốt hơn
rồi.”
Trong điện thoại, Đào Đào vừa châm ngòi quan hệ của Hạ An An và Thẩm Chanh, vừa kích động cô ta ra tay với Thẩm Chanh.
Hai người rắn chuột một ổ, sau khi thương lượng xong, mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Chủ nhật, thời tiết rất tốt.
Gió nhẹ quét, nhiệt độ cũng đúng mức.
Thẩm Chanh mặc một bộ váy dài màu trắng đơn giản, nhưng vẫn khó che giấu dáng người linh lung.
Trên đầu đội nón lá rộng vành, tóc đen tự nhiên thật dài xõa ở sau lưng, khí chất hết sức xuất chúng.
Trên mặt không trang điểm chút nào, nhưng vẫn thiên sinh lệ chất, diễm quang bắn ra bốn phía, đẹp không gì sánh nổi.
Chỉ liếc mắt nhìn, liền khiến cho người ta không nỡ dời mắt.
Cô rất ít khi ăn mặc như vậy, nhưng bởi vì mang thai, cô không thể không lựa chọn quần áo rộng thùng thình để mặc.
Tôn Nham đi ở sau lưng Thẩm Chanh, nhìn trang phục của cô, cũng nhịn
không được muốn tán dương một phen: “Trang phục hôm nay của thiếu phu
nhân, quả thực là thanh xuất hà hoa .... Mai Hoa, cô nói là gì nhỉ?”
Bên cạnh có nữ hầu nghe, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thanh thủy xuất phù
dung, thiên nhiên khứ điêu sức.” (nước trong tạo ra phù dung, điêu khắc
từ thiên nhiên)
Tôn Nham liền nói ngay: “Đúng! Chính là câu này! Thanh thủy xuất phù dung!”
Thẩm Chanh đến nhìn cũng lười nhìn anh ta một cái, trực tiếp đi về phía xe.
Nhìn thấy cô đi tới, lập tức có vệ sĩ nhanh tiên lên trước mở cửa xe, đợi đến khi cô ngồi dựa người lên trên chỗ ngồi phía sau, mới đóng cửa
xe.