Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 539: Chương 539: Thật Là Không Có Mắt Nhìn.




Thẩm Chanh suy nghĩ một lúc, nói một câu: “Vậy chị tới đó.” liền cúp điện thoại.

Studio áo cưới Danh Nhân Quốc Tế, nằm ở vị trí trung tâm thành Đô, khu vực tấc đất tấc vàng.

Xe dừng lại ở ven đường, tài xế xuống xe mở cửa xe thay Thẩm Chanh.

Sau khi Thẩm Chanh xuống xe, dặn dò tài xế vài câu, liền đi đến trong tiệm áo cưới.

”Chào cô, hoan nghênh ghé thăm chụp ảnh cưới Danh Nhân Quốc Tế.”

Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới, nhân viên làm việc đứng ở ngưỡng cửa lễ phép cong thân thể thành 90 độ.

Nơi tiêu phí cao cấp như loại này, lễ nghi tiếp đãi khách nhân tất nhiên phải làm đến tốt nhất.

Thẩm Chanh vừa bước vào đại sảnh, liền có nhân viên làm việc tiến lên phía trước chào hỏi, sau đó dẫn cô ngồi xuống ở trên ghế sofa bên cạnh.

Lại là châm trà vừa đưa nước, phục vụ rất chu đáo.

Mặt nhân viên công tác mang theo nụ cười, hỏi cô: “Xin chào nữ sĩ, xin hỏi cô cần phục vụ gì. Là muốn chụp chân dung, hay là ảnh cưới, hoặc là những thứ khác?”

”Tìm người.”

Thẩm Chanh rất lạnh nhạt nói hai chữ.

Nhân viên công tác thoáng lúng túng, nhưng vẫn nhanh chóng điều chỉnh xong trạng thái của mình, cười nói: “Xin hỏi, cô muốn tìm ai?”

”Diệp Tử và Tần Cận.”

”Hóa ra là muốn tìm Tần tiên sinh và Diệp Tử tiểu thư. Nữ sĩ, xin chờ một chút, tôi đi thông báo hai vị đó cho cô ngay.”

Nhân viên công tác xoay người rời đi, ngay sau đó vào chỗ chụp ảnh.

Rất nhanh, Diệp Tử cùng đi ra với nhân viên công tác đó.

Cô bé mặc một bộ áo cưới màu trắng tinh, kiểu dáng áo cưới rất đơn giản, thiết kế áo cúp ngực, trên làn váy gần như không có tô điểm gì.

Thanh lịch, hào phóng, sạch sẽ, mặc ở trên người Diệp Tử rất có hương vị.

”Mỹ nhân!”

Vừa nhìn thấy Thẩm Chanh, Diệp Tử liền nhấc làn váy chạy tới.

Mấy nhân viên công tác sau lưng thấy thế sợ vội đuổi theo, vừa lôi kéo làn váy cho cô, vừa nhắc nhở cô: “Diệp Tử tiểu thư cẩn thận, đừng để ngã.”

Tiếng nói vừa mới rơi, Diệp Tử liền dẫm lên làn váy, sau đó ....

Cô bé thường không mang giày cao gót, hoàn toàn không giữ vững thân thể, lảo đảo muốn ngã, lúc mắt thấy sắp ngã đến trên đất, một bàn tay to lớn kịp thời đỡ eo của cô.

Nhẹ nhàng kéo một cái, Diệp Tử liền nhào vào trong một vòng tay ấm áp.

Tần Cận mặc một thân tây trang màu đen chế tác hoàn toàn thủ công, tóc như là vừa được sửa sang lại, vô cùng chỉnh tề.

Trên mặt, mày kiếm anh tuấn, ngũ quan lập thể, phong độ tuấn tú phi phàm.

Một đám nhân viên công tác sau lưng nhìn thấy Diệp Tử không có ngã, lúc này mới tháo tảng đá lớn treo trong lòng xuống.

Tần Cận đỡ Diệp Tử đứng vững, nắm cả vai của cô đi về phía Thẩm Chanh.

”Chị dâu.”

Nhìn thấy Thẩm Chanh, khóe môi Tần Cận giương lên một nụ cười phóng khoáng không câu nệ.

Thẩm Chanh ừ một tiếng, híp mắt quan sát đánh giá hai người, sau đó mở miệng: “Xứng lứa vừa đôi.”

Tần Cận bất giác đưa tay trượt từ trên vai Diệp Tử đến bên hông, nắm chặt, càng mở rộng nụ cười: “Em cũng cảm thấy như vậy.”

Diệp Tử bị anh bóp đau, nhíu mày phàn nàn: “Nhẹ một chút.”

Tần Cận nghe tiếng quay đầu nhìn cô, cười đến càng thêm bí hiểm, “Hả? Nhẹ một chút chuyện gì?”

”Tay của anh ....”

Diệp Tử không an phận uốn éo động thân thể một chút, nhưng Tần Cận không chịu buông tay, bàn tay càng thêm dùng sức nắm chặt eo thon của cô.

”Không thích ....”

Diệp Tử lại giật giật thân thể, mặt che đậy ở dưới phấn lót mơ hồ có chút đỏ lên.

Tần Cận cúi đầu nhìn cô, cười đến nghiền ngẫm.

Thẩm Chanh: “....”

Thật là không có mắt nhìn.

Vì vậy mặc kệ hai người này, xoay người đi xem quần áo tủ kính bên ngoài.

Ngón tay suông dài chậm rãi lướt qua trên cửa sổ thủy tinh, nhìn kiểu dáng bên trong khác biệt, phong cách quần áo khác biệt, cô bất giác giương khóe môi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.