Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1204: Chương 1204: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (52)




Chương 1203: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (52)

Editor: May

 

Thi Mị nguy hiểm nheo con ngươi lại, ngay sau đó dùng tay điểm điểm đầu của Thi Khả Nhi, lạnh lùng nói: “Thi Khả Nhi, em ở nơi này giả bộ lộn xộn gì đó.”

 

“Cũng như anh thôi.” Thi Khả Nhi bình tĩnh tự nhiên nói: “Anh giả làm thứ gì thì em chính là giả bộ thành thứ đó, anh nghĩ cái gì thì em chính là nghĩ thế đó. Hiện tại anh nghi ngờ em, đã nói lên tư tưởng của anh rất không đơn thuần, nhất định là nghĩ tới chút chuyện không thích hợp cho trẻ em rồi.”

 

“Tư tưởng anh không đơn thuần, hửm?” Giọng nói Thi Mị có phần hơi trầm, thẩm thấu từng sợi lệ khí.

 

“Đúng, chính là tư tưởng của anh không đơn thuần.”

 

Tay Thi Mị dời xuống theo cái trán Thi Khả Nhi, dừng lại ở trên cằm cô, sau đó dùng lực nắm nâng lên trên, bắt buộc cô đối mặt với anh: “Nói lời vừa rồi lại lần nữa.”

 

“Tư tưởng anh không đơn .... Ưm!”

 

Thi Khả Nhi hoàn toàn chưa kịp nói hết lời, đã bị Thi Mị phong bế miệng, anh ngậm chặt môi của cô, bá đạo cạy môi của cô, giống như mang theo mưa to cuồng phong cuốn sạch lấy cô.

 

“Ưm ....”

 

Hai tay Thi Khả Nhi chống ở trên ngực anh, muốn đẩy anh từ trước mặt ra, nhưng anh lại ôm cô càng chặt hơn, như đang muốn dụi cô vào trong xương cốt.

 

Hôn vẫn kéo dài sâu hơn, tăng thêm, Thi Khả Nhi chỉ cảm thấy mình sắp thở không nổi, cô tức giận dồn dập, cả người xụi lơ ở trong lòng anh, hai tay bất lực rũ xuống.

 

“Ưm ....”

 

Thi Khả Nhi vốn không có kinh nghiệm hôn môi gì, tuy rằng tư chất phương diện này của cô biết và chú ý được không ít, nhưng chưa từng trải qua thực tế, luôn vẫn có chút lạnh nhạt.

 

Cô không biết đáp lại nhiều, cho nên vẫn luôn nằm ở trạng thái bị động, mà Thi Mị chính là chiếm cứ lấy quyền chủ đạo, công chiếm mỗi một tấc ngọt ngào trong miệng cô, dẫn dắt cô phối hợp với mình.

 

Ngay tại lúc Thi Khả Nhi chủ động đưa tay ôm cổ Thi Mị, Thi Mị đột nhiên ngừng động tác, lúc anh rời khỏi môi Thi Khả Nhi, cúi đầu nghiêng mặt nhìn cô, cười như không cười: “Là tư tưởng ai không đơn thuần?”

 

“Anh đó.” Ngoại trừ đỏ mặt một chút, Thi Khả Nhi giống như người không việc gì, thậm chí là khi tiếp xúc đến ánh mắt hơi có thâm ý của Thi Mị, cô cũng không tránh không trốn.

 

Thi Mị ừ một tiếng, “Nếu là như vậy, vậy từ hôm nay trở đi em liền chuyển qua ở với anh, giám sát anh mọi lúc, lúc tư tưởng anh không đơn thuần, em phải nghĩ biện pháp giải quyết thay anh.”

 

Thi Khả Nhi: “....”

 

Quả thật không có một chút logic đáng nói, tư tưởng không đơn thuần và ở chung thì có quan hệ gì với nhau, hơn nữa còn muốn cô nghĩ biện pháp giải quyết tư tưởng không đơn thuần của anh.

 

Thi Khả Nhi chỉ chú ý ở trên mấy chữ 'Nghĩ biện pháp giải quyết thay anh' này.

 

Nghĩ biện pháp giải quyết thay anh, lời này nghe thế nào cũng giống như đang ám hiệu, không phải cô quá xấu, mà là đổi thành bất kỳ một người trưởng thành nào, sợ rằng cũng sẽ suy nghĩ trên mặt “phương diện này“.

 

Cô nhíu mày, nói: “Em từ chối, em không đồng ý, em không chuyển.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.