Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1229: Chương 1229: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (77)




Chương 1228: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (77)

Editor: May

 

“Bây giờ cô của hai nhóc vẫn đang nở hoa, tại sao phải gấp gả mình như vậy chứ?” Thi Khả Nhi nói xong, vùng vẫy một chút, nhưng hoàn toàn không tránh được trói buộc của Thi Mị, vì vậy cô quay đầu nhìn anh một cái, “Anh, chúng ta ở nơi này cử động mờ ám, có phải là có chút không tốt không?”

 

Tiểu Thiên Tước đoạt lên tiếng trước Thi Mị, “Không có gì không tốt, rất tốt rất tốt, cô út, bác hai, các người cứ từ từ, từ từ ôm, từ từ hôn ~ “

 

Tiểu Ngạo Tước cũng nói: “Dù sao giá trị dung nhan của hai người cũng rất cao, làm cái gì cũng sẽ không có ai đánh hai người, yên tâm đi.”

 

Ba người nhà họ Lý bị gạt ở bên cạnh, không kiềm được nổi giận, vừa rồi Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước nói một phen đã làm cho đối phương cảm thấy tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự trọng Lý Dục, hiện tại vậy mà còn không để bọn họ vào mắt.

 

Điều này làm cho Lý tiên sinh không thể nhịn được nữa, anh ta thuận tay quơ lấy một cái ghế liền đập lên người Tiểu Thiên Tước và tiểu Ngạo Tước, trong miệng còn mắng chửi: “Tiểu tạp chủng, còn nói dáng dấp con trai tao giống khoai tây, cho là mình rất giỏi đúng không, xem hôm nay tao có khiến chúng mày gọi mẹ hay không!”

 

“Ông xã, đánh bọn chúng! Hung hăng dạy dỗ bọn chúng! Chúng ta có tiền, không sợ đền chút tiền thuốc men cho bọn chúng!” Lý phu nhân ở bên cạnh châm dầu vào lửa.

 

“Hu hju .... Ba, ba xả giận cho con, bọn chúng quá ghê tởm, lại còn nói con là khoai tây, bọn chúng mới là khoai tây, khoai lang, cây dưa hồng, bí đỏ .... Đứa ngốc .... Đánh bọn chúng, đánh chết bọn chúng, hu hu ....”

 

Bạn nhỏ Lý Dục bị giận đến hồ đồ, khóc đến một đống nước mũi một đống nước mắt, nói tới nói lui liền nói năng có chút lộn xộn.

 

“Đến đánh tôi nha ~ đến đây đến đây ....”

 

Tiểu Thiên Tước lưu loát khẽ cong eo, tránh đi công kích của Lý tiên sinh, sau đó duỗi chân dài nhỏ của bé ra, đá một cước ở trên bàn chân Lý tiên sinh.

 

Tuy rằng sức lực Tiểu Thiên Tước không lớn, nhưng thắng ở bé biết dùng đúng lúc, một cước đá vào, ngược lại đá đau Lý tiên sinh rồi.

 

“Khàn....” Anh ta nhe răng trợn mắt.

 

Tiểu Ngạo Tước ở bên cạnh quan sát thế cục, lúc Tiểu Thiên Tước thành công vòng ra sau lưng Lý tiên sinh, bé hô: “Đệ đệ, đá cái mông ông ta!”

 

“À ~” Tiểu Thiên Tước đáp lại một tiếng, sau đó ra sức nhấc chân, nhưng chiều cao bé không đủ, căn bản là đá không tới cái mông Lý tiên sinh.

 

Vì vậy bé dứt khoát lại đạp một cước trên đùi Lý tiên sinh, lần này tư thế không có đúng lắm, tên nhóc kia lảo đảo một chút, nhưng vẫn ổn định thân hình.

 

“Hô ....” Tiểu Thiên Tước thở phào một hơi, “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật ....”

 

Đúng lúc đó, Lý tiên sinh ném ghế trên tay xuống, ý định đi tóm cổ áo Tiểu Thiên Tước, kết quả Tiểu Ngạo Tước đột nhiên nhào lên người anh ta, vừa tới gần anh ta, Tiểu Ngạo Tước liền dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt eo của anh ta, dùng sức nhéo một cái.

 

Tiểu Thiên Tước nhân cơ hội hô: “Bác hai bác hai, bác nên tới rồi.”

 

Ngay tại lúc bé vừa dứt lời, Thi Mị dùng bàn tay nâng thân thể Thi Khả Nhi lên trên.

 

Lúc Thi Khả Nhi phản ứng lại, người đã đứng vững trên mặt đất, cô nhíu mày, chỉ thấy Thi Mị nghiêng người suất khí một cái, vọt đến trước mặt Lý tiên sinh.

 

Sau đó, anh ra tay nhanh nhẹn, bàn tay một phát bắt được tay Lý tiên sinh, chế phục anh ta.

 

Sau đó, cánh tay Thi Mị dùng sức, trở tay một cái, ném mạnh đối phương xuống mặt đất.

 

Lý tiên sinh kêu đau một tiếng, chưa kịp phản kháng, chiếc giày da quý hiếm liền dẫm nát trên mặt của anh ta.

 

Thi Mị nhìn xuống anh ta từ trên cao, híp mắt lạnh lại, phóng ra ánh mắt nguy hiểm bức bách người: “Chỉ dựa vào anh, cũng dám ra tay với bọn chúng?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.