“Em chỉ tùy tiện nói một chút.”
”Tùy tiện nói một chút?” Ánh mắt Thi Vực lạnh chìm, giọng nói lạnh đến mức khát máu: “Về sau không cho phép nhắc lại!”
”Ồ!”
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, liền đứng dậy đi trở về bên giường, nằm ở trên giường, nhìn đèn treo thủy tinh ở phía trên suy nghĩ vấn đề.
Một lát sau, cô đột ngột hỏi: “Anh thích con trai hay là con gái?”
Im lặng ngắn ngủi qua đi, vang lên giọng nói ôn hòa của anh, “Đều thích.”
Thẩm Chanh cười cười, “Em thích con trai.”
”Hả?”
Thẩm Chanh không nói gì, nghĩ nếu như sinh một đứa con trai, người
đàn ông có tham muốn chiếm hữu rất mạnh này có thể tranh thủ tình cảm
với thằng bé không.
Nghĩ như vậy, nụ cười nơi khóe môi càng sâu hơn.
Cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, thấy cô ngay cả chăn cũng không đắp,
Thi Vực nhíu nhíu mày, lại đứng dậy từ trên ghế sofa đi đến bên giường,
đưa tay khép chăn mền lại cho cô, hoàn toàn không có bận tâm đến anh
còn là một người bị thương.
Nằm ở trên chiếc giường mềm mại, Thẩm Chanh thoải mái trở mình, bàn tay nhỏ bé liền bất giác vòng lên eo của anh.
Thi Vực lấy tay của cô ra, cúi đầu khẽ hôn một cái lên môi cô, sau đó xoay người quay về trên sofa nơi ban công.
*
Mấy ngày nay, Thi Vực sắp nghẹn đến điên rồi.
Vốn chính là thời điểm huyết khí phương cương, lại yêu Thẩm Chanh yêu đến tận xương tủy, cô chỉ vừa xuất hiện ở trong tầm mắt của anh, anh
liền có kích động quá mức muốn ăn cô, nhưng lại không thể không chịu
đựng, dằn xuống tà hỏa.
Thẩm Chanh biết anh kìm nén đến hoảng, ngay cả ôm cũng không chịu để anh ôm, lúc nào cũng cách anh rất xa.
Buổi sáng, Thi Vực vừa tỉnh dậy liền phát hiện bên cạnh trống trải, tâm trạng lập tức kém tới cực điểm.
Anh đi xuống lầu tìm người, nghe được người hầu nói Thẩm Chanh đi tản bộ, lửa giận càng sâu, trong lúc nhất thời trong không gian rộng lớn
tràn ngập hơi thở nguy hiểm bốn phía.
Bọn người hầu nơm nớp lo sợ, lúc nghe được một chữ cút từ trong miệng của Thi Vực, liền như chạy trốn lui ra ngoài.
Thi Vực ngồi xuống ở trên ghế sofa trong phòng khách, rút từ trong
hộp thuốc lá ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, lúc lấy ra một cái bật
lửa đốt lên, nghĩ tới điều gì.
Cùng nhau ném thuốc và bật lửa vào trong thùng rác, liền mở hai tay ra, tư thái lười nhác nghiêng dựa ở trên ghế sofa.
Thẩm Chanh tản bộ trở về nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa nhắm mắt
thư giãn, liền không có ý định quấy rầy anh, trực tiếp đi lên lầu.
”Tới đây!”
Thi Vực đột nhiên mở mắt ra, nghiêng dựa vào ở trên ghế sofa, khí thế khiếp người.
Thẩm Chanh dừng bước lại, xoay người điềm nhiên như không hỏi câu, “Làm gì?”
Cô lười biếng tựa trên lan can cầu thang, vẻ mặt như thường.
Thi Vực lạnh mắt nheo lại, “Ít nói nhảm, mau tới đây!”
Thẩm Chanh không nhúc nhích, “Không qua.”
”Em dám!”
”Sao em không dám.”
“....”
Sắc mặt Thi Vực âm u, giống như chỉ một ánh mắt liền có thể đông cứng tất cả chung quanh.
Khóe môi Thẩm Chanh không kiềm chế được nụ cười, thấy anh tức giận, cũng không đối nghịch với anh, ngoan ngoãn đi tới.
Đi đến trước mặt anh, chân dài mảnh khảnh, trực tiếp giang chân ở trên đùi Thi Vực, đưa cánh tay khoát lên trên vai của anh.
Sắc mặt Thi Vực lại trầm xuống vài phần, “Thật biết tra tấn người.”
Thẩm Chanh cười nũng nịu, tiến mặt đến trước mặt anh, “Không có cách nào, cứ muốn tra tấn anh.”
Thẩm Chanh duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra, khéo léo liếm qua môi dưới, xinh đẹp quyến rũ đến mức tận cùng.
Môi của cô có hình dạng hoàn mỹ, màu sắc hấp dẫn, bất kỳ người đàn
ông nào thấy được, đều là hình ảnh cực kỳ thích hợp để hôn môi, nhất là
phối hợp hành động này.
Cô ngồi cũng không chịu ngồi thật tốt ở trên đùi anh, tuyệt không an phận nhích tới nhích lui.
Hô hấp Thi Vực lập tức dồn dập lên, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nóng rực.
”Hồ ly tinh, lại câu dẫn anh.”
Anh thở dốc, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, thi triển tất cả vốn liếng với anh, anh làm sao có thể sẽ không có phản ứng.