Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 568: Chương 568: Thời Gian Hành Kinh Không Thích Hợp Chụp Lõa Thể.




”Nóng một chút, cay một chút.”

Đây là yêu cầu Thẩm Chanh.

Nhân viên công tác không phải quá hiểu rõ ý của nóng và cay này, liền hỏi: “Có phải Thẩm tiểu thư là muốn phong cách gợi cảm một chút?”

Thẩm Chanh ừ một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Thi Vực, nhếch môi cười xấu xa.

Nhân viên công tác rất nhanh đã chuẩn bị ổn thỏa, dẫn Thẩm Chanh và Thi Vực đã thay xong quần áo vào quay chụp.

Bố trí gian phòng này rất đặc biệt, trên mặt đất hiện lên một tầng thảm nhung màu trắng, phía trên đó thả một tờ giấy bàn ăn, phía trên thảm còn đặt một bánh ngọt nhỏ.

Động tác thứ nhất nhà nhiếp ảnh thiết kế cho hai người chính là Thẩm Chanh dựa lưng vào trên bàn cơm, Thi Vực áp nửa người trên vào trên người cô, dùng ngón tay nâng cằm của cô, cúi đầu đưa ra động tác hôn môi.

Áo sơ mi cùng loại, phong cách gợi cảm.

Đây là một động tác trêu chọc ám muội kinh điển nhất.

Mà bình thường, Thi Vực cũng thường hay dùng động tác như vậy để đùa giỡn Thẩm Chanh, thậm chí còn muốn càng nóng hơn một chút.

Cho nên hành động này, hai người nắm bắt đúng chỗ, làm đến vô cùng tự nhiên.

Sau khi chụp được màn này, nhà nhiếp ảnh liên tục tán thưởng, bắt đầu để cho bọn họ tiếp tục động tác kế tiếp.

Động tác này: Ở dựa trên tư thế cũ, Thẩm Chanh phải nâng chân lên một chút, vòng ở bên hông Thi Vực. Thi Vực thì phải một tay nâng cằm của cô lên, một tay phủ ở ngang hông của cô, hôn môi cô.

”Đổi động tác.”

Quả nhiên, Thi Vực chính là Thi Vực, tuyệt đối sẽ không đồng ý cho phép phụ nữ của mình đưa ra loại động tác quyến rũ này ở trước mặt đàn ông khác.

Tuy rằng nhà nhiếp ảnh là một ông lão hơn năm mươi tuổi, cũng vẫn như thế.

Nghe được Thi Vực nói muốn đổi động tác, nhà nhiếp ảnh nói: “Động tác này chụp ra sẽ rất đẹp, hơn nữa mức độ cũng không quá khó khăn, hai vị trước tiên có thể thử một lần.”

”Không thử.”

Thi Vực không thèm suy nghĩ liền từ chối.

Thẩm Chanh nghe tiếng, không nhịn được nhếch môi cười.

Cô vươn tay ôm cổ Thi Vực, ngẩng đầu nhìn anh, hạ giọng nói: “Ông xã, em vốn còn muốn chụp lõa thể với anh, xem ra bây giờ là không chụp được rồi.”

Cô vừa dứt lời, Thi Vực liền nheo con ngươi lại: “Em chắc chứ?”

Thẩm Chanh gật đầu: “Ừ.”

Mới vừa rồi người đàn ông còn là vẻ mặt lạnh lùng, trong nháy mắt trong mắt ánh lên nét cười, anh khẽ nhếch khóe môi, nghiền ngẫm mà phóng khoáng không câu nệ, lưu manh lại mê hoặc người.

Khiến người ta vừa nhìn đã biết, trong lòng đang đánh mục đích xấu gì đó.

Anh cúi đầu nói một câu ở bên tai cô: “Thỏa mãn em.”

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã là một mảnh lạnh lùng, ánh mắt lạnh bạc khẽ quét qua trên người nhà nhiếp ảnh: “Để đồ xuống, người đi ra ngoài.”

Giọng nói nguy hiểm, khiến nhà nhiếp ảnh không nhịn được rùng mình một cái, vốn còn muốn nói điều gì, nhưng vừa tiếp xúc với tầm mắt sắc bén của Thi Vực, liền không dám nói một chữ.

Nhanh chóng để máy ảnh và công cụ khác xuống, xoay người rời khỏi phòng chụp ảnh, nhân tiện săn sóc đóng cửa phòng lại.

Thẩm Chanh hé mắt, “Nhà nhiếp ảnh đã đi hết, còn chụp thế nào?”

Thi Vực mở miệng: “Anh tự chụp.”

”Nhưng em muốn chụp với anh.”

”Trước chụp lõa thể của em trước, rồi chụp lõa thể chung.”

Lúc Thi Vực nói lời này, tận lực nhấn hai chữ lõa thể vô cùng nặng.

”Em mới không muốn chụp một mình!”

”Anh muốn để em chụp một mình.”

”Anh giở trò lưu manh.”

”Anh giở trò lưu manh không phải là bị em dụ dỗ ư, hửm?”

Thẩm Chanh: “....”

Xong rồi, lại tự đào hố cho mình nhảy.

”Cái kia, ông xã, chúng ta trước thương lượng một chút.”

”Không có thương lượng.”

”Em ở thời gian hành kinh, không thích hợp chụp lõa thể.”

”Tối hôm qua đã làm nhiều lần như vậy sao không có phát hiện em đang ở thời gian hành kinh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.