Editor: May
Qua vài phút, Thẩm Chanh mới hơi trở lại bình thường một chút.
Sau khi đi ra khỏi toilet, người giúp việc đỡ cô trở về phòng trên lầu.
”Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện thoại kêu bác sĩ tới đây không?” Người giúp việc cẩn thận dò hỏi.
”Ừ.”
Giọng nói Thẩm Chanh, dường như có chút suy yếu giống như người của cô rồi.
”Vâng.”
Sau khi người giúp việc lui ra, cô nằm trên giường, đưa tay cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường qua.
Có ba cuộc gọi nhỡ, là đến từ Diệp Tử.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua muốn đi ra sân bay đón, không khỏi nhíu mày, lấy số Diệp Tử ra gọi đi.
Rất nhanh, truyền đến tiếng của hệ thống, nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Gọi thêm một cuộc vẫn không gọi được, đành phải thôi.
Chính ngay lúc này, cửa phòng bị người gõ vang, sau đó truyền đến một giọng nữ: “Thẩm tiểu thư, tôi là Tô Ngôn Nhiễm - bác sĩ tư nhân của cô, vừa rồi nhận được điện thoại nghe nói cô không thoải mái, cho nên đến làm kiểm tra cho cô.”
”Vào đi.”
Thẩm Chanh vừa dứt lời, bác sĩ tư nhân Tô Ngôn Nhiễm liền mở cửa phòng đi vào.
Tô Ngôn Nhiễm, một vị nữ bác sĩ rất trẻ tuổi.
Khoảng 27 28 tuổi, dáng người cao khoảng 1m75, bộ dáng khéo léo.
Cô ta mặc một áo blouse trắng, trong tay mang theo một hòm chữa bệnh.
Cô ta không nói cười tùy tiện giống như bác sĩ khác, bắt đầu từ khi bước vào gian phòng, trên mặt luôn bảo trì ý cười nhợt nhạt.
Cô ta đi đến bên giường, đầu tiên là quan sát sắc mặt Thẩm Chanh một chút, sau đó dò hỏi: “Thẩm tiểu thư cảm thấy không thoải mái chỗ nào?”
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc liếc nhìn cô ta, “Vừa ăn cái gì liền buồn nôn.”
Tô Ngôn Nhiễm gật gật đầu, “Hiện tại hẳn là đã bốn tháng rồi đi?”
”Ừ.”
”Trước đó kiểm tra máu và những thứ khác chưa?”
”Có chút thiếu máu, không có vấn đề khác.”
”Nếu như đã kết quả kiểm tra toàn diện không có vấn đề, vậy sẽ không có trở ngại gì. Nhưng loại tình huống thiếu máu này không lớn không nhỏ, nhất định phải coi trọng. Giống như cô vừa một ăn cái gì liền buồn nôn, dinh dưỡng rất khó theo kịp, cứ như vậy thì thai nhi rất dễ phát triển không tốt. Cho nên đề nghị của tôi chính là truyền một chút dịch dinh dưỡng thích hợp.”
Nghe Tô Ngôn Nhiễm nói xong, Thẩm Chanh cũng không kịp suy nghĩ liền nói: “Vậy thì truyền đi.”
Cô cũng muốn dùng cách nhanh nhất để giảm bớt bệnh trạng thiếu máu của mình, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể an toàn bảo trụ đứa nhỏ.
Trong lúc làm công tác chuẩn bị, Tô Ngôn Nhiễm nói: “Loại dịch dinh dưỡng này không có một chút ảnh hưởng với người mang thai và thai nhi, nó không thuộc về thuốc, chỉ là tinh hoa tinh khiết lấy ra từ thực vật, cho nên không có tác dụng phụ, xin yên tâm.”
Thẩm Chanh gật đầu, không nói lời nào.
Khi kim tiêm đâm vào trong mạch máu trên mu bàn tay, cô vẫn tỉnh táo như thường.
Giống như bất cứ lúc nào gặp phải bất kỳ chuyện gì, tâm tình của cô đều sẽ không có một chút phập phồng.
Nhìn chất lỏng theo ống chảy đến trong máu, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng ....
Trong lúc mê man, cô mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng không nghe được rõ ràng.
Cô nghĩ muốn mở mắt ra, nhưng mỗi một lần đều dùng thất bại chấm dứt, làm sao cũng không mở ra được.
Tai như bị ù đi, trước mắt một mảnh đen kịt, ý thức lại vẫn rõ ràng.
”Dẫn cô ta đi.”
Cuối cùng nghe rõ ràng một câu, một câu mang theo lạnh lẽo thấu xương,
Dẫn cô ta đi?
Đặc biệt sao! Cô bị người tính kế rồi!
Hai tay theo bản năng nắm lấy ga giường, nhưng lại không làm được gì.
Loại cảm giác này, như là rơi vào địa ngục khôn cùng, không tìm được lối ra.
Cuối cùng, hoàn toàn mất đi ý thức, lâm vào mê man....