Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1141: Chương 1141: Tổ chức tên "Mị Cửu Môn".




Chương 1140: Tổ chức tên “Mị Cửu Môn“.

Editor: May

 

Cũng cùng thời gian đó, Bắc Mặc đang ở trong phủ nổi trận lôi đình, vỗ một chưởng lên bàn, khiến cho tách trà trên bàn vang lên loảng xoảng, người làm đứng ở bên cạnh sợ tới mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

 

“Đến người của tôi cũng dám giết!”

 

Phái người đi ra ba tiếng cũng không có tin tức, kết quả để cho người ta đào ra thi thể ở vùng ngoại ô hoang dã, dám giết người của anh ta, nói rõ là đang gây hấn với anh ta! Nếu như thế mà anh vẫn có thể nhịn, thì tính là đàn ông gì chứ?

 

“Mặc nhi, ba thấy hay là thôi đi. Công chúa con bé không thích con, dù con cưỡng ép cũng cưỡng cầu không được.”

 

Người nói chuyện là Bắc Lãng - ba của Bắc Mặc, khoảng 60 tuổi, tóc hoa râm, trên mặt hiện đầy nếp nhăn. Ông ngồi ở trên chủ vị, vuốt vuốt tách phỉ thúy sáng ngời, giọng điệu nói chuyện có chút chân thành thấm ý.

 

“Ba, không thể cứ bỏ qua như vậy.” Bắc Mặc nói: “Con theo đuổi cô ta bao nhiêu năm qua, vì cô ta trả giá cũng không ít, nhưng cô ta ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn con một cái, con nuốt không trôi cơn giận này. Con ưa thích cô ta không sai, nhưng càng muốn mượn cô ta để vững chắc địa vị nhà họ Bắc chúng ta, dù sao thân phận cô ta không tầm thường. Hơn nữa ba hẳn là cũng biết, mấy năm tiếp theo ba nên về hưu, đến lúc đó phải chắp tay nhường chức tướng quân ra. Hiện tại ý của tổng thống đại nhân rất rõ ràng, là muốn sau khi ba về hưu dìu dắt người có năng lực, mà không phải con. Nếu thật sự như vậy,  địa vị nhà họ Bắc chúng ta sẽ khó giữ được. Những năm này nhà họ Bắc chúng ta đã đắc tội không ít người, có rất nhiều đối thủ mạnh mẻ, một khi xuống ngựa, chúng ta lấy cái gì đi chống cự?”

 

“Tuy nói như vậy không sai, nhưng dưa hái xanh sẽ không ngọt.” Bắc Lãng thở dài, nói: “Con cũng biết công chúa có hôn ước với nhà họ Thi, dù cô ấy phủi sạch quan hệ với người đàn ông đó, cuối cùng chúng ta cùng không thể chống lại nhà họ Thi. Mặc nhi à, vẫn là sớm thu tay lại đi.”

 

“Nhà họ Thi ngoại trừ có chút tiền, còn có tài năng gì?” Bắc Mặc khinh thường cười, “Chỉ một mình con, cũng có thể nhấc nhà họ Thi bọn họ lên.”

 

“Mặc nhi, có mấy lời không thể nói lung tung.” Vẻ mặt Bắc Lãnh nghiêm túc lên, anh trầm giọng nói: “Con không nên xem thường nhà họ Thi, ngoài mặt bọn họ nhìn có vẻ là người làm ăn, thật ra bối cảnh rất cường đại.”

 

“Cường đại cỡ nào?” Bắc Mặc hỏi.

 

“Cường đại đến mức không thể dự đoán.” Bắc Lãng thở dài nặng nề một hơi, nhìn về phía Bắc Mặc, mở miệng nói: “Mặc nhi, ba nghĩ con hẳn là từng nghe một tổ chức tên là “Mị Cửu Môn” đi.”

 

“Mị Cửu Môn?” Bắc Mặc quả thật có chút ấn tượng với cái tổ chức này, chỉ là anh ta chưa bao giờ chú ý qua, cho nên cũng không phải rất hiểu, liền hỏi: “Tổ chức này thế nào?”

 

“Đây là một tổ chức sát thủ.” Bắc Lãng nói: “Hai mươi năm trước, tổ chức này tồn tài vài chục vạn sát thủ, phát triển cho tới hôm nay, nhân số giết người đã phát triển ít nhất gấp ba. Nói cách khác, hiện tại sát thủ Mị Cửu Môn có hơn ba mươi vạn người, hơn nữa toàn bộ những sát thủ này đều là tinh anh trong tinh anh.”

 

Nói đến đây, vẻ mặt Bắc Lãng trở nên càng thêm ngưng trọng, “Người sáng lập Mị Cửu Môn tên là Thi Mị, là anh trai ruột của ba Thi Ngạo Tước, là một nhân vật lợi hại khác của nhà họ Thi. Hiện trước mắt, ông ta là một người duy nhất có năng lực chống lại quốc gia. Cho nên nói, so sánh với nhà họ Thi, nhà họ Bắc chúng ta chỉ là tồn tại cực kỳ bé nhỏ.”

 

Bắc Mặc im lặng, tuy rằng anh ta chưa từng điều tra về chuyện này, nhưng từ nét mặt của ba anh ta cũng có thể thấy được, ông nói là thật, không có một chút giả dối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.