Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 885: Chương 885: Tôi đưa cô về nhà.




Chương 885: Tôi đưa cô về nhà.

Editor: May

Lúc tối hôm qua, cô uống chưa được mấy ly rượu đỏ sẽ say đến không còn hình dáng, tửu lượng như vậy ở tại chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị những người đàn ông sống mơ mơ màng màng trước đó nuốt xuống bụng hết.

Tô Cửu Y có chút sững sờ, người đàn ông này là đang quan tâm cô sao?

“Đợi lát nữa đi tìm quản lý, anh ta sẽ nỏi rõ chi tiết với cô.”

Thấy tâm tình của cô đã bình phục lại, Thi Ngạo Tước lưu lại những lời này, xoay người đi đến về phía cửa ra vào.

“Đợi một chút ....” Thấy anh muốn bỏ đi, Tô Cửu Y vội mở miệng gọi anh lại.

Thi Ngạo Tước xoay người nhìn về phía cô, con ngươi mênh mông không thấy đáy nổi lên chút gợn sóng, “Sao?”

Giọng nói anh rất tối chìm, khiến người ta cảm thấy không ra tâm trạng giây phút này của anh là như thế nào.

“Có thể gọi đồng nghiệp mới vừa rồi - Thích Cảnh Nhân tới đây một chút hay không, điện thoại tôi hết pin rồi...” Giọng Tô Cửu Y rất nhỏ, bởi vì cô không xác định được người đàn ông này có thể giúp cô hay không, cho nên rất không nắm chắc.

Thi Ngạo Tước nhìn cô im lặng một lát, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: “Không cần gọi cô ta đi đến, tôi đưa cô về nhà.”

*

Lúc Tần Thiếu Bạch nhận được điện thoại quản lý của Ciaos, thật ra đang trên đường đi Ciaos, sau khi biết được chuyện phát sinh ở Ciaos, anh nhanh chóng tăng tốc độ xe, chưa đến vài phút liền chạy tới hiện trường.

Quản lý gấp đến độ xoay quanh, các nhân viên an ninh đứng chỉnh tề thành hai hàng, lần lượt cúi đầu, Thích Cảnh Nhân bên cạnh ngược lại vẻ mặt việc không liên quan đến mình, dựa ở trên tường nghịch điện thoại.

“Em không sao chứ?” Tần Thiếu Bạch cau mày quan sát Thích Cảnh Nhân.

Thích Cảnh Nhân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Cũng may, chỉ bị chửi không nhẹ.”

Quản lý nghe tiếng, vội ho một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía Tần Thiếu Bạch, lễ phép tính chào hỏi: “Tần thiếu gia.”

Tần Thiếu Bạch ừ một tiếng, ngay sau đó tầm mắt rơi trên mặt Thích Cảnh Nhân lần nữa, nhíu mày hỏi cô: “Ông chủ của các người đâu?”

“Đi rồi.” Thích Cảnh Nhân nhấc mắt lên nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Tần thiếu gia, có chuyện gì anh có thể hỏi tôi, tôi nhất định biết gì sẽ nói nấy.”

Tần Thiếu Bạch vẫn không nói gì, mấy bảo vệ ngược lại có chút không nhẫn nại được, không ngừng nói: “Tần thiếu gia, chân tướng sự tình là thế này, là Thích tiểu thư trước chuốc say chúng tôi, sau đó giúp đỡ đồng nghiệp cô ấy xông vào phòng quan sát. Mới dẫn đến vụ án đấu súng phát sinh.”

Quản lý bên cạnh reo lên: “Ai cho phép các người uống rượu trong giờ làm việc, các người là tiểu thư bồi rượu à, điểm đạo đức nghề nghiệp đó cũng không có! Lần này phát sinh chuyện nghiêm trọng như vậy, là các người đến chịu trách nhiệm ư?”

“Đều ngậm miệng lại cho tôi.” Tần Thiếu Bạch lạnh mặt quát lớn một câu, sau đó bước đi vào phòng quan sát.

Anh quan sát khe hở viên đạn trên tường một chút, mở bức màn ra liếc nhìn tầng lầu đối diện, sau đó căn dặn người bên cạnh: “Đi tầng lầu đối diện tìm xem băng giám sát đi, hoặc là trên đường phố, lực xuyên thấu của viên đạn rất mạnh, cho nên đối phương dùng có lẽ là súng bắn tỉa tầm xa, thừa dịp hiện tại nhanh chóng đi điều tra một chút.”

“Vậy có cần tôi báo cảnh sát không?” Thích Cảnh Nhân quay đầu nhìn anh.

“Chú cảnh sát đến rồi, người đầu tiên bắt là em đi.” Tần Thiếu Bạch liếc cô một cái, “À, đồng nghiệp của em chứ?”

“Ở cùng với Boss, có thể đi phòng của anh ta, tôi thấy cô ấy bị dọa đến không nhẹ, nhưng tôi thật đúng là không rõ lắm rốt cuộc cô ấy lục tìm băng giám sát muốn tìm thứ gì.”

“Vậy mà em cũng giúp người ta? !”

“Ai không có nỗi niềm khó nói chứ.” Thích Cảnh Nhân làm một bộ dáng có thâm ý, “Tần thiếu gia cũng không có rất nhiềuchuyện bất đắc dĩ mà.”

Tần Thiếu Bạch không biết làm sao nâng trán, sao anh lại trêu chọc một vị tổ tông như vậy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.