“Á!”
Tô San sợ hãi kêu lên, hai tay nâng lên lại để xuống, không biết nên che mặt, che ngực, hay là che cái mông.
Trên đầu, trên mặt, trên người của cô ta, tất cả đều là cà phê.
Cộng thêm váy là màu sáng, bị cà phê làm ẩm ướt dán trên ở thân thể, nội y bên trong liền đều hiện ra.
Dáng người tuy tốt, nhưng nhìn có vẻ không có một chút mỹ cảm, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng.
Làm một minh tinh nổi tiếng lẳng lơ, tuy rằng bình thường tránh không được
bị người chửi bới, nhưng đa số thời điểm đều là được người hâm mộ, có
bao giờ chật vật qua như vậy.
Thẩm Chanh nhìn cô ta, khóe miệng
treo nụ cười nhàn nhạt, lại làm cho người ta đọc ra được hơi thở nguy
hiểm từ trong nụ cười kia.
”Mỹ nhân làm tốt lắm!”
Diệp Tử
không thích Tô San, không phải bởi vì cô ta và Thẩm Minh không minh
bạch, mà là cô không thích người phụ nữ bỉ ổi này từ tận trong lòng.
”Diệp Tử! Em đừng quá phận!”
Thẩm Minh biết không thể làm gì Thẩm Chanh, cho nên chỉ có thể chuyển mũi
nhọn đến trên người Diệp Tử, anh ta một phát chế trụ cổ tay Diệp Tử, hai mắt sung huyết, dáng vẻ phẫn nộ giống như muốn lăng trì cô vậy.
”Anh làm đau tôi!” Diệp Tử nhíu chặt mày, dùng tay đánh tay Thẩm Minh, “Buông ra!”
Nhưng cô dùng sức đánh đấm hơn nữa, đối với Thẩm Minh mà nói, cũng là không
có tác dụng gì, anh ta không có buông cô ra, mà là lên tiếng cảnh cáo:“Em đừng quên, hôn ước của hai chúng ta là định ra từ nhỏ, liên quan đến quan hệ hai nhà Diệp Thẩm. Hiện tại em đứng bên người ngoài đối nghịch
với tôi? Có phải là muốn làm cho cha mẹ của em khó xử!”
Ào....
Thẩm Chanh không nói không rằng, một phát kéo Diệp Tử qua, bưng một ly cà phê khác trên bàn liền giội về phía Thẩm Minh.
Lúc Thẩm Minh phát giác được, đã né tránh không kịp.
Cà phê thuận theo tóc của anh ta nhỏ xuống, chảy xuống từ khuôn mặt, làm dơ áo sơ mi sang quý trên người anh ta.
Nếu như nói, vừa rồi khi anh ta nhìn thấy Tô San bị giội cà phê là tức giận, như vậy hiện tại nhất định là nổi giận.
Giờ phút này, anh ta mở to mắt đỏ bừng, trán nổi gân xanh giận dữ, không có lịch sự nho nhã như ngày xưa, vung nắm tay liền đánh về phía Thẩm
Chanh.
”Mỹ nhân, cẩn thận!”
Diệp Tử hô to một tiếng.
Nghe được Diệp Tử nhắc nhở, Thẩm Chanh hơi nghiêng người, dễ dàng tránh được công kích của Thẩm Minh.
Thẩm Minh thất thủ, không chịu thôi, trực tiếp tới gần, muốn chế trụ cô.
Diệp Tử quýnh lên, cầm lấy một chồng chất văn kiện thật dầy trên bàn làm
việc, chạy đến sau lưng Thẩm Minh, dùng sức nện phần lưng của anh.
Tô San thấy sự tình diễn biến thành cục diện này, đâu còn dám lưu lại,
cuống quít chạy vào phòng làm việc, nhặt quần lót bị ném xuống đất lên,
quấn áo khoác Thẩm Minh ở trên người mình rồi vội vàng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Thẩm Minh bị Diệp Tử đánh như vậy, giận dữ lên, xoay người trở tay, trực tiếp chế trụ cổ tay Diệp Tử, dùng sức bóp một cái.
Đau nhức kịch liệt truyền đến, tay Diệp Tử mềm rũ, toàn bộ văn kiện rơi xuống đất.
”Người cặn bả!”
Thẩm Chanh mắng một tiếng, nhấc chân liền đá về phía Thẩm Minh.
Một cước này của cô, không sai không lệch, vừa vặn đá phải bộ vị mấu chốt của Thẩm Minh.
Thẩm Minh lập tức mặt mũi trắng bệch, anh ta không thể không buông Diệp Tử ra, vịn bàn làm việc chậm rãi ngồi xuống.
Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống từ trên trán anh ta, sắc mặt biến từ trắng thành xanh, biến từ xanh thành trắng.
Tóm lại, sắc mặt của anh ta muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Diệp Tử xoa cổ tay đỏ lên, nhìn Thẩm Minh, thở phì phì nói: “Hừ, đáng đời anh.”
Thẩm Chanh không nói gì, lôi kéo Diệp Tử liền chạy ra ngoài, đi tới cửa, cô
lại quay đầu lại, cười như không cười nói một câu: “Tối nay, sợ rằng anh phải uống thuốc mới có thể thỏa mãn tiện nhân kia rồi.”