Chương 1021: Tôi thấy Tước mệt chết rồi.
Editor: May
Trong ngày thường Tô Man Ngưng rất an tĩnh, sau khi say rượu liền trở nên giống như hai người, càng không ngừng lăn lộn trên giường, lăn qua lăn lại, mùi rượu cả phòng khiến Tống Trí Kha không khỏi nhíu mày.
“Cô đi xử lý một chút đi.” Anh chuyển tầm mắt qua trên người Bạch Nhã bên cạnh, “Sau đó nhìn xem trong tủ quần áo của cô ấy có quần áo cô có thể mặc hay không.”
“Nếu như cô có thể ở nơi này bồi với cô ấy một đêm, vậy thì không thể nào tốt hơn nữa, nếu như không thể cũng không sao, tôi đưa cô về nhà.”
Bạch Nhã nhìn Tống Trí Kha cao hơn cô một cái đầu, đường cong tinh tế của khuôn mặt của cô càng trở nên nhu hòa, nhưng vẻ mặt mệt mỏi vẫn xuất hiện ở trong một góc sáng sủa.
Cô theo bản năng dời tầm mắt đi, nhìn Tô Man Ngưng ngủ say trên giường, nói: “Tôi có thể ở tại chỗ này.”
Nghe được lời của cô, Tống Trí Kha liền thở dài một hơi, mở chân dài ra đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sỏ lên, nói: “Vậy thì phiền cô rồi.”
Bạch Nhã cũng không biết Tống Trí Kha rời đi từ khi nào, lúc cô đi ra từ phòng tắm liền không còn bóng người của anh nữa, trên bàn là một bát canh giải rượu, trên bát còn mờ mịt hơi nóng, xem ra là vừa mới đun sôi.
Bên cạnh chén còn dán một tờ giấy dán tiện lợi, chữ viết cứng cáp mạnh mẽ có lực viết ngay ngắn chỉnh tề: Chờ canh ấm liền cho cô ấy uống, ngủ ngon.
Bạch Nhã cười cười, anh đại khái không biết, thật ra bắt đầu từ thời đại học cô đã thầm mến anh rồi, tính tính, đã có bốn năm rồi.
*
Lúc Tô Cửu Y nghe Tống Trí Kha nói Tô Trấn Hùng ở bên ngoài..., vẻ mặt lạnh nhạt nâng cằm lên, thần thái đó khiến Tống Trí Kha trong nháy mắt cảm thấy, cô đã nhận được chân truyền của Thi Ngạo Tước.
“Sao cô không kinh ngạc.” Tống Trí Kha dùng thìa quấy cà phê trong ly.
Thi Ngạo Tước còn chui ở trong một đống văn kiện, giống như không cảm thấy hứng thú đàm luận chủ đề này với bọn họ.
“Tôi đã đoán rồi.” Tô Cửu Y nhếch khóe môi, “Ở trên vũ hội lần trước liền chú ý tới Triệu Thư Nhã đang ầm ĩ với ông ta, tôi liền cảm thấy khẳng định gần đây lão già đó không có yên phận.”
Tống Trí Kha cười khẽ.
“Đúng rồi, Tô Man Ngưng thế nào rồi?” Chuyện bên ngoài của Tô Trấn Hùng đối với Tô Cửu Y mà nói rất vô thưởng vô phạt, nhưng đối với Tô Man Ngưng mà nói, lại là không giống với lúc trước, cô ấy đóa hoa lớn lên ở trong phòng ấm, vẫn luôn được Tô Trấn Hùng nâng niu che chở trong lòng bàn tay, hiện tại ông ta phản bội gia đình, cô ấy hẳn là rất khó tiếp nhận đi.
“Bạn của cô ấy đang ở cùng với cô ấy.” Tống Trí Kha để ly cà phê xuống đứng lên, “Tôi đi công ty xử lý công việc, hai người các người từ từ trò chuyện.”
“Đi bây giờ sao... ?” Tô Cửu Y liếc nhìn ly cà phê anh chỉ uống vài ngụm, chân mày cau lại.
Tống Trí Kha nghe tiếng, nhếch cười xấu xa một chút, sau đó tiến đến bên tai của cô nhỏ giọng nói: “Tôi thấy Tước mệt chết đi được.”
Mệt!?
Thật ra vừa mới bắt đầu, Tô Cửu Y hoàn toàn không có hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của anh, nhưng sau khi nhìn thấy ánh sáng tinh ranh trong mắt anh, trong nháy mắt liền hiểu được ý tứ của anh.
.... Thật sự là lưu manh phúc hắc.
Thu thập xong đặt ly cà phê ở trên bàn, Tô Cửu Y nhìn chung quanh phòng sách của Thi Ngạo Tước một chút, người nào đó ngồi trước bàn sách bộ dáng nghiêm túc, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu chút nào.
Tô Cửu Y không muốn quấy rầy anh, liền bưng khay đi ra phòng sách.
Thi Ngạo Tước khẽ liếc mắt cửa cô đóng chặt một chút, sau đó tiếp tục chuyển tầm mắt qua trên văn kiện.
*
Sân bay.
Cửa kiểm an chậm rãi đi tới một người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng.
Trên cánh tay của cô xách một túi xách LV quý giá số lượng có hạn, mắt kính to che đi biểu cảm trên mặt cô, đôi môi đỏ mọng khêu gợi khẽ giơ lên, vô cùng nổi bật.