Tay của người đàn ông rất nhanh chạy tới sau lưng Thẩm Chanh, đường
vân trên tay anh hơi hơi có chút thô ráp, cảm giác lúc vuốt ve ở trên
làn da cô, có chút quen thuộc.
Sao giống anh như vậy?
Có thể là bởi vì cô phản kháng không đủ mạnh liệt, động tác người đàn ông càng thêm bá đạo, vốn chỉ là nhẹ nhàng mút cắn cánh môi của cô, hiện tại bắt đầu tăng thêm lực đạo, hung hăng gặm cắn!
”Ưm!”
Trên môi truyền đến một trận đau đớn, khiến Thẩm Chanh không khỏi hừ nhẹ ra tiếng.
Cũng vì gặm cắn mang theo tính trừng phạt này của anh, khiến Thẩm Chanh hủy
bỏ tất cả cách nghĩ vừa rồi, đồng thời xác định một việc.
Cô đột nhiên hé miệng, vươn đầu lưỡi vào trong miệng đối phương, quấn lên đầu lưỡi của anh, nhiệt tình đáp lại anh.
Nhưng sau khi cô làm ra phản ứng như vậy, người đàn ông lại bắt đầu lảng
tránh sự nhiệt tình của cô, ngay sau đó rời khỏi môi của cô.
Cũng vào lúc này, tay của người đàn ông rời khỏi thân thể của cô, trực tiếp xuyên qua từ bên tai cô, ấn chốt mở trên vách tường.
Theo một tiếng vang rất nhỏ, đèn trên hành lang sáng lên.
Thẩm Chanh bỗng chốc không quen lấy tay che khuất ánh sáng, híp mắt, đợi cho hòa hoãn một chút, mới di chuyển tay ở trước mắt đi.
Lúc này cô
mới thấy rõ người đàn ông trước mặt, chiều cao ít nhất 1m8, dáng người
thon dài sung sức, tóc rơi tán loạn, cùng với một khuôn mặt tuấn tú quỷ
thần công phẫn.
Con ngươi sâu thẳm giống như một cái đầm nước, mênh mông không thấy đáy, có thể dụ người vào trong đó.
Mũi anh tuấn, mày kiếm dày, môi mỏng, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, mỗi một
chỗ đều giống như hàng mỹ nghệ được tĩnh tâm điêu khắc ra, khiến người
ta xem qua liền khó quên.
Anh mặc một bộ áo phông bằng bông, màu đen, kiểu dáng đơn giản, không tốn hoa văn và không có hình vẽ, rất bình thường.
Quần áo giống như vậy, một trăm đồng có thể mua hai kiện, chất liệu thật sự là kém đến vô cùng.
Dù chỉ là một món quần áo giá rẻ như vậy, nhưng lại để cho người đàn ông
mặc ra một loại khí tràng cường đại, chẳng những không hạ thấp hào quang trên người của anh, ngược lại khiến anh càng thêm xuất chúng.
Một người đàn ông có thể tùy tùy tiện tiện mặc một bộ quần áo ra khí chất
người mẫu, ngoại trừ Thi Vực, sợ rằng rất khó tìm ra đượcngười thứ hai.
Càng khó tìm ra được ai có thể so sánh với anh.
Chỉ tiếc, hiện tại dù người đàn ông đứng ở trước mặt Thẩm Chanh hoàn mỹ hơn nữa, cô cũng không có tâm thưởng thức.
Cô dùng tư thế dựa vào trên tường vừa rồi, nhìn người đàn ông yêu mị trước mặt, hơi thở vẫn có chút không đều đặn, “Anh chơi em?”
Tay Thi Vực chống ở trên vách tường hai bên bả vai cô, cúi đầu, nghiêng nghiêng mặt, lạnh lùng liếc nhìn cô: “Chính là chơi em.”
Thái độ của anh quá kém, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì vừa rồi cô phản kháng không thành liền chủ động đáp lại anh.
Người phụ nữ ngu ngốc này, ở dưới tình huống không rõ đối phương là tốt hay
xấu, thậm chí mang theo cái mục đích gì, lại có thể có lá gan thả lỏng
cảnh giác, còn dám đáp lại?
Thẩm Chanh lạnh nhạt “Nha” một tiếng, “Dù sao anh không biết xấu hổ quen rồi.”
”Nói ai không biết xấu hổ?” Thi Vực tới gần cô, ánh mắt lạnh như băng lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.
”Anh.” Cô đáp.
”Nếu em đều nói anh không biết xấu hổ, vậy anh không cần bày sắc mặt cho em xem nữa.”
Anh nói xong, cúi đầu xuống muốn đi ngậm môi của cô, còn hung hăng lao tới, tuyệt không hiền lành.
Nhưng Thẩm Chanh không để cho anh đụng
được mình, ở trước một giây nụ hôn của anh sắp rơi xuống, cô đưa tay
liền quất tới trên mặt anh.
”Bốp!”
Tiếng vang trong trẻo vang lên ở trong hoàn cảnh trống trải này, đặc biệt chói tai.
Trên ngón tay Thẩm Chanh có giữ móng tay, tuy rằng không tính rất dài, nhưng vẫn để lại vài vết trầy trên mặt Thi Vực.