Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 13: Chương 13: Chương 13: Sư tử cái giận dữ.




Edit: Junie

Tôi cầm lên nhìn lướt qua, là một phần hợp đồng, còn có một phần kịch bản!

“Nếu như không có vấn đề gì, chiều nay ba giờ, trực tiếp đến công ty XX thử trang phục và tạo hình.” Anh bỏ lại câu nói sau cùng, liền rời khỏi phòng.

Cửa khép lại trong nháy mắt, tôi khẽ tựa vào tường, trong lòng cũng không có mừng rỡ như đã tưởng tượng, ngược lại có chút không nói nên lời.

Đây đều là tôi dùng thân thể đổi lấy!

Xế chiều hôm đó, tôi đã đến sớm chỗ thử trang phục.

Bởi vì thời gian tới quá sớm, nên nhiều diễn viên và thợ trang điểm vẫn chưa đến, tôi ngồi đọc kịch bản chờ ở sảnh.

Chợt, một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, hiện ra khuôn mặt trang điểm diêm dúa khiến tôi hơi cau mày, một hồi lâu bản thân mới nhận ra!

Đỗ Phi Phi, trong vai nữ diễn viên phụ, đồng thời là bạn học cùng lớp với tôi ở trường nghệ thuật.

“Vai nữ diễn viên chính là của cô sao?” Giọng nói mỉa mai có phần thù địch, ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua tôi.

Tôi không nói gì, cũng không muốn trả lời vấn đề của cô ấy, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.

“Mạc Oánh! Tôi đang hỏi cô! Cô tỏ thái độ gì vậy! Cô thế này là không phải phép!” Cô ấy ghét nhất bị người khác coi thường.

“Vậy cô đang tỏ thái độ gì đây?” Ánh mắt tôi lạnh nhạt nhìn cô ấy hỏi ngược lại, “Cô như vậy là rất lễ phép sao”

Dường như cô ấy bị tôi chọc giận, đột nhiên giật cuốn kịch bản trong tay tôi, đôi mắt hung dữ trừng mắt với tôi: “Vai nữ chính là của tôi! Tại sao cô lại có nó!!”

“Đây là ý tứ của Lục tiên sinh.” Tôi giữ nét mặt lạnh lùng trước sau như một, lạnh nhạt nói.

“Cô——” Cô ấy không nghĩ tới sao tôi có thể trực tiếp thừa nhận cùng Lục Minh Hiên có quan hệ, ánh mắt độc ác hận không thể nhào tới cắn tôi vài phát: “Đừng cho là tôi không biết cô chính là thông qua thủ đoạn bẩn thỉu để lấy được vai diễn này, Mạc Oánh tôi cho cô biết, dù cô có đóng vai nữ chính này, cô cũng không ngóc đầu lên nổi đâu!”

“Bẩn thỉu? À, chẳng lẽ Đỗ tiểu thư đã quên rồi sao? Tôi sử dụng thủ đoạn, đều là học được từ trên người cô.” Tôi nhíu mày, thấy đôi mắt cô ấy, cười như không cười:“Nói thật, tôi cũng lo lắng mình sẽ giống như cô vậy, đóng vài bộ phim nữ chính đã lâu còn chưa có tiếng tăm gì, kiểu nổi tiếng nửa vời đấy!”

“Mày, mày nói cái gì! Mày có gan lặp lại lần nữa xem!” Cô ấy hoàn toàn bị tôi chọc giận, cầm kịch bản trên tay đánh vào mặt tôi, cả người không khác gì con sư tử cái giận dữ, giương nanh vuốt móng muốn cùng tôi đánh nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.