Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ: Ông Xã Tổng Tài Quá Kiêu Ngạo

Chương 20: Chương 20: Chương 20: Có mới nới cũ




Edit&Beta: Junie

Tôi chưa từng thấy, đàn ông nào hút thuốc lại đẹp trai đến vậy, mặc dù tôi cực kì dị ứng mùi thuốc lá, bất quá loại thuốc anh hút mùi rất nhạt, không đến mức sặc mũi.

“Rất xin lỗi, đã đánh thức anh.”

“Tới đây.” Anh nhìn tôi liền giang cánh tay ở chỗ trống bên cạnh.

Tôi hiểu ý tứ của anh, đi tới tựa lưng vào khủy tay anh.

Dường như đàn ông đều thích phụ nữ như vậy, tôi không khác gì con chim nhỏ rúc vào trong lòng anh.

Lồng ngực anh rắn chắc, làn da màu lúa mì thoạt nhìn rất khỏe mạnh, trên cánh tay hiện lên bắp thịt cuồn cuộn, cũng không có vẻ khoa trương lắm, kiểu như tựa vào cánh tay này cảm giác rất an toàn , đáng tiếc, anh không phải là loại đàn ông mà tôi muốn cảm nhận.

Người đàn ông này, tới ngày nào đó tôi cũng phải rời đi.

Chỉ là không biết, mối quan hệ như vậy, duy trì được bao lâu? Vấn đề này, tôi không dám hỏi anh. Trước khi tôi chưa nổi tiếng, tôi không dám rời khỏi anh, cũng không thể rời khỏi anh.

“Đạo diễn nói, bộ phim sắp mở máy quay phim rồi.” Tôi thử tìm đề tài để nói, không muốn không khí quá mức trầm lắng.

“Ừ.” Tựa hồ anh đối với chuyện này không mấy hứng thú, cũng không quá quan tâm.

Anh làm doanh nghiệp, bản thân đối với việc đầu tư cứ thờ ơ như vậy, chẳng lẽ không sợ lỗ vốn sao?

“Cô và Đỗ Phi Phi là bạn học?” Anh đột nhiên hỏi một câu.

“Vâng”

“Trước kia tôi từng gặp qua cô. . . . . .” Anh khẽ chau mày liễu, ánh mắt như có điều suy nghĩ, cứ như đang nhớ được điều gì.

Gặp qua tôi? Làm sao có thể. . . . . .

Cuộc sống của tôi rất đơn điệu, không giống Đỗ Phi Phi, thường xuyên ra vào chỗ sang trọng, hay tham gia các buổi party tư nhân, có cơ hội tiếp xúc với các ông chủ lớn.

Lần này vì tiếp xúc Lục Minh hiên, tôi đã phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn là nhờ Nhược Hi giúp thay, tôi mới tra được số phòng của anh.

Anh chính là thuộc dạng có mới nới cũ, một ngày nào đó chán ghét thân thể tôi, sau đó tôi là Đỗ Phi Phi tiếp theo, bị anh lạnh nhạt bỏ rơi.

Người phụ nữ thông minh, tôi nhất định không yêu người đàn ông như vậy, nếu không, sẽ bị tổn thương rất sâu, rất sâu. . . . . .

Ngày thứ hai khi tỉnh lại, đã không thấy Lục Minh Hiên.

Trên tủ đầu giường treo bộ màu áo đầm trắng, được ủi theo nếp kĩ càng, ngay cả bảng giá tiền cũng được tháo bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.