Edit: Junie
Tô Quân là minh tinh lớn, lại đưa cô đi tới bệnh viện nơi chốn đông người, một khi bị ký giả bắt gặp, lại được lên đầu đề rồi! Hiện tại nghĩ tới chuyện này lại khiến cho Mạc Oánh đau đầu.
Lên xe, cô nói với anh : “Hôm nay đã làm phiền anh, thật xin lỗi.”
“Chuyện nhỏ thôi! Vị bác sĩ vừa rồi là cậu của tôi, dù sao đã lâu không gặp ông ta, coi như dẫn cô đi khám tiện đường ghé thăm vậy.”
“Ừ.” Cô đáp lời, không nói thêm nữa.
“Cô ở đâu?” Tô Quân đột nhiên hỏi.
Mạc Oánh vốn muốn nói, dừng xe phía trước, tự cô ngồi tắc xi trở về, nhưng suy nghĩ một chút, chắc chắn anh sẽ không dừng xe, cũng không cần phải làm điều dư thừa đi, liền nói địa chỉ nhà.
Trên xe bỗng trầm mặc lạ thường.
“Cô rất kiên cường.” Bất chợt, Tô Quân mở miệng nói một câu.
Mạc Oánh hơi giật mình sửng sốt “Cám ơn.”
“Tôi chưa từng thấy qua cô gái nào chịu đau giỏi như cô, hôm nay cô hù được tôi rồi đấy.” Vừa nói anh vừa quay đầu nhìn cô.
Mạc Oánh mấp máy môi, không đáp lại.
Đau đớn hơn thế này cô còn vượt qua, chút cỏn con này coi là cái gì? Cuộc sống chính là vậy, gặp khó khăn chỉ cần cắn răng chịu đựng liền qua đi, không có gì to tát cả .
Từ nhỏ đến lớn, Mạc Oánh cô chính là sống như vậy . . . . . .
Đến nơi, cô xuống xe, đưa tay chào tạm biệt Tô Quân.
Nhìn chiếc xe BMW nghênh ngang rời đi, cô xoay người, lại thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.
Màu áo sơ mi trắng thương sinh nổi bật trong đêm! Người này thoáng qua rất quen, cô nheo mắt lại, lúc này mới thấy rõ mặt của đối phương.
“Diệp Phong?” Mạc Oánh quả thật không dám tin, đó là anh ta sao?
Anh đi tới trước mặt cô, vẫn đôi mắt dịu dàng ấy không rời khỏi người tôi, đêm tối mù, ánh đèn hơi mờ ảo, cô cũng không rõ sắc mặt anh là thế nào.
“Sao anh ở đây?”
“Anh bắt ép Nhược Hi cho địa chỉ nhà em, cô ấy hết cách mới cho anh, đừng trách Nhược Hi.” Giọng điệu của anh không khó nghe ra có vẻ thất vọng.
“Ừ.” Ánh mắt của Mạc Oánh rơi vào cánh tay anh “Tay khá hơn chút nào chưa?”
“Đỡ nhiều rồi.” Anh vừa đáp vừa đưa bình thủy ấm nóng cho cô: “Đây là canh mẹ anh hầm, thấy em ít tới ăn cơm nên kêu anh đem qua cho em.”