Edit: Junie
“Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!” Đỗ Phi Phi nói xong, một cái tát liền bay thẳng vào mặt cô lần nữa, “Chát” một tiếng, trên mặt Mạc Oánh đau điếng không thôi, cô đang chuẩn bị đáp lời thoại, cô ta lại hô to lên: “Đạo diễn chờ một chút, mới vừa ống kính quay không tốt, phiền quay lại lần nữa!”
Vì vậy ——
“ac¬tion( bắt đầu )!”
Mạc Oánh: “Khương Trạch Ngôn chắc chắn sẽ không chọn cô!”
“Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!” Đỗ Phi Phi dứt lời, một cái tát giáng thẳng vào mặt cô lần thứ ba.
“Cô ——”
“Chờ một chút, mới vừa rồi tôi chưa chuẩn bị xong, một lần nữa thôi. . . . . .”
“ac¬tion( bắt đầu )!”
Mạc Oánh: “ Khương Trạch Ngôn chắc chắn sẽ không chọn cô!”
“Doãn Thượng Nặc, đồ tiện nhân!” Đỗ Phi Phi nói xong, lại lần nữa tát mạnh lên mặt cô!
“Cô coi như ——”
“Ai yêu, tay tôi đau quá, không biết có phải hay không đã bị sưng rồi. . . . . .”
“CUT!” Đạo diễn cũng không bình tĩnh được nữa “Nghỉ ngơi giữa giờ mười lăm phút!”
Trong phòng hóa trang, Mạc Oánh nhìn gò má mình trong gương, mím chặt môi, lấy trong túi xách lấy ra hộp phấn. Da quá đỏ, cần phải dậm chút phấn che lại.
Bỗng nhiên có người túm lấy cổ tay cô!
Chẳng biết Tô Quân từ lúc nào đứng ở bên cạnh cô, nhìn kĩ khuôn mặt cô, nhíu lông mày chặt lại: “Người phụ nữ này ra tay nặng như thế, rõ chính là cố ý! Ở phim trường, họ đã trắng trợn nhằm vào cô như vậy, sau này còn làm ra loại chuyện gì nữa!”
Mạc Oánh trầm mặc một hồi, giật tay thoát khỏi anh “Có lẽ cô ta cũng vì muốn hiệu quả phim cao nên mới đánh thật như vậy.”
“Đã bị đánh thành ra thế này, em còn giúp cô ta nói thay?” Tô Quân rất bực mình trước thái độ của cô “Vì cái gì cô lại nhịn như vậy?”
“Nhịn để sóng yên gió lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, không phải sao?” Mạc Oánh lạnh nhạt đáp.
Chút chuyện nhỏ này không nhịn được lời nói, tương lai làm sao làm đại sự đây? Từ nhỏ đến lớn, bản thân luôn tập tính nhẫn nại, bất kể xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần có thể nhịn được, cô đều cắn răng chịu đựng.
Dường như, Tô Quân cảm nhận được ưu thương trong cô, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng “Mạc Oánh, tôi biết em rất kiên cường, nhưng em kiên cường như vậy, làm cho người ta nhìn rất đau lòng.”
“Không cần yêu thương tôi, tôi đã quen rồi.” Mạc Oánh cười cười, giương mắt nhìn thẳng anh: “Tôi không hề kiên cường giống như anh tưởng tượng đâu, tôi cũng có lúc yếu đuối, chỉ là so với người khác tôi ngụy trang giỏi hơn họ!”