Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 229: Chương 229: Cảm giác xấu hổ




"Ngươi mau thả ta ra." Cô mang theo tiếng khóc nức nở, không vui nói, tay vẫn ra sức đẩy đẩy thân thể cường tráng của hắn.

Có thể sao? Mặc Nhật Tỳ bĩu môi, im lặng không nói, bất động đè nặng nàng, im lặng ngắm nhìn, ngoại trừ trong mắt lộ ra dục vọng thì vẫn như một người bình lặng.

Cô vốn đang trừng hắn, nhưng dưới cái nhìn mãnh liệt của hắn, rốt cục đành dời ánh mắt dừng ở một nơi không xa, tay cũng rời khỏi ngực hắn. Cô biết hắn sẽ không bỏ qua cho mình, có cầu xin nữa cũng chỉ là chuyện ngu ngốc mà thôi. Cô biết rõ thì vì sao còn muốn để hắn chế giễu? Vì sao còn muốn chuốc lấy nhục nhã? -lequydo-

Thật lâu sau, cô cảm thấy hạ thân đã bớt đau đớn, ít nhất là đã dễ chịu hơn so với ban nãy gấp nhiều lần, lúc cô đang vui mừng vì đau đớn đã qua đi thì người phía trên đột nhiên cử động, động tác rất mãnh liệt.

Cô cắn chặt môi dưới, rồi nhắm chặt mắt lại, nếu không thể thay đổi vậy chỉ có thể chấp nhận, cô không thể lựa chọn, vậy đành lựa chọn làm như không thấy. Chỉ có thể giả vờ như mình không biết không nhìn thấy, như vậy cô còn có tự tôn, còn có mặt mũi.

Làm sao Mặc Nhật Tỳ không hiểu suy nghĩ của nàng? Hắn lạnh lùng cười, cúi đầu hôn lên làn môi đỏ mọng, tay thì giữ chặt đầu nàng, đoạt hết ngọt ngào của nàng. -lequyd- Hắn không hề ép buộc nàng phải mở to mắt nhìn, nhưng hắn biết nếu nàng không nhìn thì mới cảm nhận được cảm giác chân thật nhất, hắn không cần nàng nhìn chỉ cần nàng cảm nhận là được rồi.

Cô thật sự rất muốn khóc, rất muốn rơi lệ, nhưng mà cô không thể, không thể chảy một giọt nước mắt trước mặt tên nam nhân tà ác này, đó chính là cô đã khuất phục, đã từ bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Cho nên trừ lạnh lùng, trừ coi như không nhìn thấy gì thì cô chẳng biết làm gì nữa.

"Không thoải mái à? Có phải chê kỹ thuật của ta không, vậy ta đây càng cố gắng hơn."

Hắn tà ác cười, sau đó càng ra sức, xuất ra tất cả chiêu thức, hắn nhất định phải chính tai nghe được âm thanh mê loạn của nàng.

Không, tuyệt đối không!

Cô cố đè xuống từng đợt sóng mãnh liệt đánh úp lại, vừa không muốn kêu ra tiếng, vừa không muốn để cho hắn thực hiện được. Môi dưới bị cắn đến bật máu, cô cũng không quan tâm, chỉ cần cơn đau át đi được cảm giác xấu hổ đó.

Đáng tiếc, hắn sao có thể để nàng như nguyện? Nếu như một đêm không được thì hắn sẽ làm cả đêm, ba ngày ba đêm, mãi đến khi nàng bật ra âm thanh hắn muốn nghe nhất, không cho hắn vừa lòng, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.