Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 257: Chương 257: Chương 257.1: Ngoan ngoãn sinh hạ đứa bé






Tri Vũ tràn đầy xúc động gật gật đầu, nàng cũng biết chỉ có thể là như thế, bỏ qua phản kháng của tiểu thư, các nàng đều phải tuân theo lệnh của Vương, chỉ đành xin lỗi tiểu thư thôi.

"Quản gia Lâm, chúng ta nhất định sẽ chiếu cố tiểu thư thật tốt, tiểu chủ nhân nhất định sẽ bình an lớn lên." Nàng không khỏi nghiêm túc nói, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Quản gia Lâm cảm khái gật gật đầu, hi vọng tiểu thư không nên trách bọn họ, sau này có thể hiểu cho bọn họ.

"Tri Vũ, về sau việc ăn uống của tiểu thư đều giao cho ngươi, ngươi phải hầu hạ tiểu thư cho tốt, để cho ngài ấy ăn nhiều một chút, đừng bỏ đói tiểu chủ nhân." Ông ta lo lắng nhất chính là Lý Quả không chịu ăn uống, cho nên dặn dò nàng phải nhỡ kỹ điều ấy.

Tri Vũ đương nhiên biết, lập tức gật đầu, đáp ứng: "Tri Vũ đã biết, xin quản gia Lâm yên tâm."

Quản gia Lâm phất phất tay với nàng, rồi vội vàng đi thu xếp trong cung Phượng Thê, cước bộ vội vã.

Làm sao đây? Làm sao đây? Cô phải làm sao bây giờ?

Từ lúc quản gia Lâm trở về, cô đã hiểu được vẻ mặt đó của ông ta, nam nhân ấy nhất định rất tức giận, chắc chắn sẽ không để cô sống yên ổn. Nói là phái thêm người qua đây để hầu hạ, kỳ thật chỉ muốn giám sát cô mà thôi, sợ cô làm ra hành động gây thương tổn cho đứa bé trong bụng.

Cô rất hỗn loạn, tâm cũng thật phiền, ở dưới mí mắt nhiều người như vậy, cô sẽ chẳng làm được gì cả, lại càng có người cản trở cô bỏ đi đứa nhỏ.

Lúc cô mở to mắt nhìn thấy một phòng đầy cung nữ, cô đã biết bọn họ là do hắn phái đến trông giữ mình, số người còn gấp đôi so với bình thường. Khi cô tản bộ bên ngoài cung, phía sau liền kéo theo một hàng cung nữ, thị vệ.

"Tiểu thư, đây là món bổ dưỡng vừa ninh xong, ngài nhất định phải ăn." Hoàng Nhi bị phái làm người chuyên môn cho cô dùng cơm, bởi vì tình cảm giữa Hoàng Nhi và cô khá tốt, hơn nữa Hoàng Nhi còn khờ dại, đơn thuần, dáng vẻ vô tội khó chọc cô tức giận.

Ta ăn, cô bất đắc dĩ nghĩ, tiếp nhận món bổ, sau khi ăn xong còn có đủ loại cao lương mỹ vị, từng cái như được sản xuất dây truyền đưa tới tay cô.

"Không ăn nữa."

"Tiểu thư, không được, ngài phải ăn no, tiểu chủ nhân còn chưa no đâu, ăn thêm một chịu nữa đi."

"Chị ăn không vô mà."

"Vậy ngài uống chút canh nhé, vô cùng bổ dưỡng, lại không gây no."

"Chị..."

"Tiểu thư, còn hoa quả đấy, tươi mới ăn rất ngon ạ, ngài dùng thêm đi."

Hoàng Nhi tựa như chú ong mật cần cù, liên tục khuyên cô ăn thêm, chỉ hận không thể nhét hết tất cả những thứ trên bàn vào bụng cô, đúng là có hơi dọa người.

"Chị không ăn." Cô đặt đồ trong tay xuống, hết sức lưu loát nói rõ ràng, vẻ mặt kiên quyết, không cho người khác có bất kỳ cơ hội nào.

Hoàng Nhi hơi co rúm lại, không dám ép buộc cô ăn nữa, lập tức gật đầu như giã tỏi. Có đôi khi vẫn nên đừng chọc tiểu thư phát hỏa, thuận theo tiểu một chút cũng tốt.

"Hoàng Nhi, chị cầu xin em một chuyện." Tri Vũ không biết đi ra ngoài làm gì, chỉ còn lại mình Hoàng Nhi ở trong này làm bạn với cô,-leqydon- cô lén lút nhìn lướt qua tất cả các cung nữ xa lạ, kéo nàng qua, nhỏ giọng hỏi.

"Tiểu thư, chuyện gì ạ? Ngài cứ nói." Hoàng Nhi nghi ngờ nhìn dáng vẻ lén lút của cô, cũng bắt chước, nhỏ giọng hỏi.

Lý Quả cảnh giác nhìn bốn phía, kề sát miệng vào lỗ tai nàng, sau đó mới nói: "Hoàng Nhi, chị nói chuyện này em trăm ngàn lần đừng kinh hãi, coi như chị cầu xin em, có được không?"

"Tiểu thư có chuyện cứ nói ạ, ngài như vậy làm Hoàng Nhi sợ hãi đó." Hoàng Nhi lẩm bẩm nói, đột nhiên có một cảm giác vô cùng lo sợ, một dự cảm xấu ập vào trong lòng nàng.

"Chị sẽ nói, em cũng không được kêu lên đấy. Hoàng Nhi, chị muốn cầu xin em một việc, hi vọng em có thể giúp đỡ chị.-leqyd- Chị không muốn đứa bé này, em có thể giúp chị tìm thuốc phá thai hay không?" Cô khẩn trương ôm Hoàng Nhi, nhỏ giọng nói, ánh mắt như van nài.

Hoàng Nhi lại kinh hãi, tránh khỏi vòng ôm của Lý Quả, khiếp sợ nhìn cô, thất thanh kêu lên: "Cái gì, tiểu thư, ngài bảo Hoàng Nhi đi tìm thuốc..."

"Suỵt, Hoàng Nhi, nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút, bảo em đừng có lớn tiếng mà, sao em không nghe lời thế!" Lý Quả gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lập tức kéo Hoàng Nhi lại, có chút mất hứng, nhỏ giọng nói.

Thế nhưng, tất cả cung nữ đều nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, lập tức lo lắng nhìn cô, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, cả người phát run, đưa mắt nhìn nhau.

"Hắc hắc..." Lý Quả xấu hổ cười gượng với bọn họ, không biết nên nói cái gì để che giấu.

"Tiểu thư, không được, tuyệt đối không được, Hoàng Nhi tuyệt đối không thể thương tổn tiểu thư và tiểu chủ nhân." Hoàng Nhi nhảy dựng lên, vô cùng hoảng sợ, bày ra dáng vẻ có đánh chết cũng không làm.

Các cung nữ gắt gao cắn môi dưới, đều là vẻ mặt khẩn trương bất an, cuối cùng có một cung nữ thật sự không chịu nổi nữa, vội đi về phía Lý Quả, cách một khoảng không xa, 'bịch' một tiếng quỳ xuống.

"Tiểu thư, cứu mạng ạ!" Cung nữ kia rơi lệ đầy mặt, không ngừng dập đầu, cực kỳ bi thương cầu xin.

"Cô mau đứng lên đi, đã xảy ra chuyện gì? Cô nói mau đi?" Lý Quả bị dọa cho giật nảy, không rõ vì sao nàng đột nhiên quỳ xuống trước mình, vội vàng đứng dậy muốn kéo người lên.

Cung nữ kia không chịu đứng dậy, vững vàng quỳ trên mặt đất, đầu cũng chẳng dám nâng, chỉ nghẹn ngào nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, cứu chúng nô tỳ với, chúng nô tỳ chưa muốn chết."

Lý Quả khó hiểu, vừa muốn mở miệng thì đám cung nữ đứng phía sau cung nữ kia liếc lẫn nhau, rồi đều đồng loạt quỳ xuống, bi ai hô: "Tiểu thư, cứu mạng ạ!"

_lam^0^nguy3t^0^minh_

Lần này, đầu óc cô càng choáng váng, không biết các nàng có ý tứ gì, "Đứng lên, đứng lên, có chuyện gì đứng lên từ từ nói, nếu tôi có thể giúp được nhất định sẽ làm, mọi người đừng như vậy, tôi không nhận nổi đâu!" Giảm thọ mà, bị người quỳ đến quỳ đi, cô liền có chút sợ hãi.

"Tiểu thư không đáp ứng chúng nô tỳ, chúng nô tỳ không đứng dậy ạ." Cung nữ dẫn đầu quỳ xuống cường ngạnh nói, chết sống cũng không chịu đứng lên.

"Tôi đáp ứng, tôi đáp ứng, tôi đáp ứng mà, các người mau đứng lên đi!" Cô còn chưa thấy qua nhiều người như vậy quỳ xuống trước mặt mình đâu, cuối cùng đành phải đáp ứng.

Những cung nữ đó vừa nghe Lý Quả nói đồng ý, trên mặt lại là vẻ cười mà rớm nước mắt, vô cùng cao hứng, nhưng vẫn không đứng dậy, mà là cảm kích rớt nước mắt, liên tục dập đầu với cô,lqdon nói: "Chúng nô tỳ cảm tạ tiểu thư, cảm tạ đại ân đại đức của tiểu thư, chúng nô tỳ sẽ không phải chết nữa."

Chết? Lý Quả trợn tròn mắt, nhất thời quên tình cảnh của bản thân, kỳ quái nhìn các nàng. Vì sao mình đáp ứng thì các nàng sẽ không phải chết nữa? Vì sao các nàng phải chết? Có quan hệ gì với cô à?

Cung nữ dẫn đầu kia liếc mắt một cái liền nhìn thấu nghi ngờ của Lý Quả, không khỏi càng thêm đồng cảm vị tiểu thư này, cảm thấy vị tiểu thư này thật đúng là rất thiện lương, tốt bụng. -lequyd- Vì thế, nàng cung kính nói: "Tiểu thư, nếu là ngài không cần tiểu vương tử, như vậy tất cả chúng ta đều phải chôn cùng tiểu thư và tiểu vương tử. Cho nên, tiểu thư, ngài không thể không cần tiểu vương tử, nếu như tiểu thư và tiểu vương tử có gì bất trắc, chúng nô tỳ đành phải chôn theo ạ."

Trời ạ, hóa ra lại là như vậy? Cô không khỏi khiếp sợ, liên tục lùi về phía sau vài bước, khó nén nổi kinh ngạc, không dám tin. Hắn vây mà dùng thủ đoạn đó để đối phó với mình, quá đáng giận, quá...Vô sỉ!

"Sao hắn có thể như thế? Thật quá đáng."

Cô tức giận đến cả người phát run, hắn thật sự nắm được nhược điểm của cô, nếu cô dám bỏ đi đứa bé, vậy sẽ có rất nhiều người bị liên lụy. Vậy bất kể là cô còn sống hay đã chết đều là đầu sỏ gây nên, cô vĩnh viễn không thể tha thứ chính mình, vĩnh viễn gánh trách nhiệm nặng nề trên lưng.

Hắn đúng là được, rất được, lại đối xử với cô như thế, vì đứa bé trong bụng mình, hắn thật đúng là không từ thủ đoạn, không tiếc lấy sinh tử của nhiều người như vậy ép buộc cô.

"Tiểu thư, ngài đừng giận Vương mà, Vương cũng chỉ muốn tốt cho tiểu thư ạ. Ngài xem Vương vô cùng coi trọng ngài, vì tiểu thư và tiểu vương tử..., kỳ thật, không chỉ có sinh tử của chúng nô tỳ, mà tất cả hạ nhân trong cung Phượng Thê cũng giống như chúng nô tỳ, sinh tử đều nằm trong tay tiểu thư ạ." Cung nữ kia thấy cô tức giận như thế, sắc mặt liền thay đổi.

Tiểu thư lại dám mắng Vương, thật đúng là không muốn sống nữa! Nàng sợ tới mức vội vàng bổ sung, hi vọng vị tiểu thư thiện lương này sẽ xem trọng nhiều nhân mạng ở đây, đừng làm việc gì ngốc nghếch, bọn họ còn muốn sống lâu đấy.

Lúc này Hoàng Nhi cũng tỉnh táo, vội vàng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, tiểu thư, nàng ấy nói đúng đó, nếu tiểu thư và tiểu chủ nhân có bất kỳ sơ xuất gì, Hoàng Nhi cũng sẽ chôn theo tiểu chủ nhân ạ." Tiểu thư à, ngài trăm ngàn lần đừng có ý nghĩ không cần tiểu chủ nhân nữa.

Thật lâu sau, Lý Quả vẫn chưa nói gì, chỉ mất đi tiêu cự nhìn về xa xăm, cuối cùng mới chậm rãi phục hồi tinh thần, trầm tư nhìn các nàng, hồi lâu sau mới phát ra âm thanh bất đắc dĩ: "Tôi hiểu rồi, các người yên tâm, tôi sẽ chẳng còn bất kỳ ý nghĩ gì nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn sinh hạ đứa bé, sẽ không trơ mắt nhìn các người chết."

Lời của cô khiến đám cung nữ kinh hỉ muôn phần, thật giống như được sống lại lần nữa, người người cảm kích mỉm cười, mắt chan chứa lệ, đồng loạt cung kính nói: "Cảm tạ tiểu thư, cảm tạ tiểu thư."

"Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, các người đừng tới quấy rầy tôi nữa." Cô chợt thấy nản lòng thoái chí, mỏi mệt phất phất tay với các nàng, xoay người đi về phía giường.

Các cung nữ vội vàng gật đầu, toàn bộ đứng dậy, im lặng lùi sang một bên.

"Tiểu thư." Hoàng Nhi thấy thế thật có chút lo lắng, nàng chưa từng thấy một tiểu thư như vậy.

Lý Quả hướng nàng lắc lắc đầu, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: "Chị không sao, em yên tâm, sẽ không để mọi người khó xử, chị chỉ hơi mệt một chút thôi."

Hoàng Nhi gật gật đầu, đỡ cô lên giường, cầm một cái gối đầu đặt ở dưới thân cô, đắp kín chăn giúp cô rồi im lặng đứng đó.

Cô thật mệt chết đi được, thật sự mệt chết được, mệt đến vô lực phản kháng lại, có lẽ đây là vận mệnh của cô, nếu đúng là như vậy thì cô đành nhận mệnh thôi, chính là từ nay về sau cô thật sự sẽ không còn là mình sao?

Trong phòng, ngoại trừ tiếng hít thở nhè nhẹ thì yên ắng giống như không có một ai hết, Lý Quả nhắm mắt lại, hồn du thần ngoại, song vẫn có chút không cam lòng.

Qua một hồi lâu, Tri Vũ nhẹ nhàng đi đến, chuyện vừa xảy ra ban nãy đã sớm có người bẩm báo với nàng rồi, trong sự vui buồn lẫn lộn, nàng chỉ có thể thở dài một hơi.

Đám cung nữ thấy nàng tiến vào, lặng lẽ cung kính hành lễ với nàng, sau đó lại đứng nguyên giống như cây cọc gỗ.

Hoàng Nhi thấy nàng tiến vào, khuôn mặt liền vui vẻ, vừa muốn nói gì đó, nhưng tựa như nhớ tới lời nói vừa rồi của Lý Quả, lại vội mím chặt môi, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lý Quả.

Tri Vũ cười cười với nàng, sau đó bước tới trước giường, cung kính nhẹ giọng nói với Lý Quả: "Tiểu thư, nên ăn cơm thôi, thời gian không còn sớm nữa." Thai phụ phải ăn nhiều cơm để đảm bảo dinh dưỡng.

Lý Quả mở to mắt, khẽ gật đầu, nếu đã đáp ứng các nàng rồi thì cô sẽ phối hợp thật tốt, sẽ không khiến các nàng khó xử.

"Chị không muốn ăn quá nhiều."

"Chỉ cần tiểu thư có thể ăn là được ạ, ăn ít nhiều không quan trọng lắm, ngài muốn ăn cái gì thì bảo chúng nô tỳ một tiếng, chúng nô tỳ nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho tiểu thư." Tri Vũ cười tít mắt nói, tâm tình tốt lắm.

"Làm phiền mọi người, đều vất vả rồi." Vì cô, các nàng đúng là hao hết tâm tư, nghĩ đủ mọi cách, song các nàng cũng là thật tâm nên cô không trách.

Chúng cung nữ lập tức hướng về cô cùng hành lễ, cung kính nói: "Đây là việc chúng nô tỳ phải làm."

Được rồi, cô càng không có lý do gì để mặc kệ tính mạng những người này, muốn sinh thì sinh thôi, cũng đâu có gì ghê gớm, dù sao hắn vẫn có thể nuôi sống một đứa bé mà.

"Vậy dìu tôi đi ăn một chút gì đi, tôi hơi đói bụng rồi." Sau khi nghĩ thông suốt, cô vô thức cảm thấy bụng có chút đoi đói, bữa ăn trước cũng cách khá lâu, nếu không phải vừa rồi náo loạn một phen như thế, e rằng các nàng đã sớm mời cô dùng bữa rồi.

Tri Vũ và Hoàng Nhi mừng rỡ như điên, các nàng đều cảm nhận được tiểu thư đã nghĩ thông suốt, thay đổi,-lequydo- trái tim vẫn thấp thỏm của các nàng rốt cục có thể hạ xuống rồi. Tiểu chủ nhân không có việc gì, thật tốt quá, thật sự là quá tốt.

Một đoàn người vội vã đỡ Lý Quả ra khỏi phòng, đi tới đại sảnh ở gian ngoài. Trên bàn nước, Tri Vũ đã sớm bày mấy chục món cao lương mỹ vị cùng các loại điểm tâm hoa quả, thuốc bổ đều được người bưng lên, chỉ đợi cô mở miệng thôi.

Có thể là do cô thay đổi chủ ý nên mọi người không bắt buộc giống trước nữa, tùy ý cô thích làm gì thì làm.

"Tiểu thư, nếu như ngài cảm thấy khó chịu thì nhất định phải nói cho chúng nô tỳ nhé, Vương đã phái thái y tới ở trong cung Phượng Thê của chúng ta, tiểu thư có muốn thái y đến xem một chút không ạ?" Tri Vũ có thể nói là người cao hứng nhất, về sau người trong cung Phượng Thê có thể dựa vào thân phận của tiểu thư và tiểu chủ nhân mà cao quý hơn nhiều so với các cung khác, thậm chí là tràn đầy sức mạnh.

"Chị không hề thấy khó chịu, nên không cần đâu." Lý Quả quan sát cơ thể mình một chút, cảm thấy chẳng có gì đáng ngại, liền từ chối, không muốn điều động nhân lực như vậy.

Tri Vũ cũng tùy ý cô, gật gật đầu, lại thân thiết nói: "Lát nữa tiểu thư muốn nằm nghỉ hay là đi tản bộ một chút ạ?"

"Đi ra ngoài hít thở không khí đi, nằm hoài cũng không thoải mái." Sau khi nghĩ thông suốt, cô sẽ chẳng còn bài xích nữa, buồn bực ở trong phòng, còn không bằng đi dạo nơi nơi, tâm tình sẽ càng tốt hơn.

"Tiểu thư, thật tốt quá, Hoàng Nhi theo ngài đi." Cao hứng nhất còn có cả Hoàng Nhi, nàng hưng phấn nói, khẩn cấp muốn theo Lý Quả đi ra ngoài một chút .

Lý Quả mỉm cười, gật gật đầu, trong lòng thầm nói: cứ đi một bước tính một bước thôi, dù sao cũng chẳng có gì to tát, không phải là thêm một đứa con riêng thôi à.

Chúng cung nữ cũng lộ vẻ mặt vui mừng, quét đi không khí trầm lặng lúc trước, còn có tâm tình bất an, thêm một chút hưng phấn.

Sau khi ăn xong, Lý Quả bị Tri Vũ và Hoàng Nhi đỡ ở hai bên, phía sau còn kèm một hàng dài cung nữ, chậm rãi tản bộ ở trong cung Phượng Thê, vô cùng hoành tráng.

Mà lúc này ngoài cửa cung, vài vị phi tử đang bày ra vẻ mặt không rõ tư vị, tâm tình khổ sở, hâm mộ lại đố kỵ nhìn cung Phượng Thê,-leqydo- các nàng muốn tiến vào xem chuyện Lý Quả mang thai là thật hay giả, nhưng lại bị đám thị vệ ngoài cửa cung ngăn cản.

"Các vị nương nương, Vương có khẩu dụ, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào cung Phượng Thê, mời các vị nương nương trở về đi." Đám thị vệ nói rành mạch, đúng mực, bởi vì bọn họ là thị vệ do Vương trực tiếp quản lý, nên cơ bản là không sợ nhóm nương nương này.

Sắc mặt nhóm nương nương đó càng khó coi, lúc các nàng nghe nói vị nữ nhân loài người mới kia ở trong cung Phượng Thê mang thai, tất cả đều vô cùng khiếp sợ. Bởi vì nhiều năm như vậy các nàng hoàn toàn không thể mang thai, nhưng nữ nhân ấy vừa tới liền hoài thai, khiến các nàng chịu đả kích rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.