Muốn sinh, muốn sinh, muốn sinh rồi!
Mặc Nhật Tỳ gấp đến độ xoay vòng vòng, trong lòng chỉ có một âm thanh như vậy, lần đầu tiên hắn có cảm giác sợ hãi bất an, tuy rằng hắn không có biểu lộ quá rõ ràng, nhưng ánh mắt hắn đã tiết lộ cảm xúc của hắn, hơn nữa từ lúc hắn gầm rú Lý Quả muốn sinh cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa hề nói thêm một câu nào.
Tri Vũ, Hoàng Nhi còn có bà đỡ, thái y và một đám người đang ở bên trong, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng bước chân vội vàng, tuy bên trong có rất nhiều người, nhưng lại chẳng có mấy ai nói chuyện cả.
"Đau, đau, đau quá." Thỉnh thoảng tiếng gào đau đớn của Lý Quả vẫn truyền vào tai, tiếng động rất nhỏ ở bên trong hoàn toàn không thoát khỏi lỗ tai của hắn, nghe rõ mồn một.
Bởi vì tiếng kêu đau đớn của cô rốt cục cũng khiến hắn không nhịn được mà nắm chặt tay lại, vô thức nhìn chằm chằm vào phòng, cuối cùng đặt mông an vị ở trên ghế, lo lắng thấp thỏm chờ đợi.
Từ lúc Lý Quả bắt đầu đau đớn kêu to, hắn vẫn không hề hay biết thì ra mang thai lại vất vả như vậy, tuy rằng bình thường thấy cô gắng gượng vác cái bụng to, nhưng cô vẫn thường xuyên đấu võ mồm với hắn, dáng vẻ tràn đầy sức sống tỏa ra khắp nơi, nên hắn đâu có ngờ sinh con lại đau đớn đến thế? biệt khi hắn thấy cô siết chặt góc chăn, mặt mũi đều vặn vẹo, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, mãnh liệt chảy xuống, còn cô đau đớn đến muốn lăn lộn cũng không được, bởi vì bụng thật sự quá lớn, muốn ôm cũng chẳng ôm được.
Lần đầu tiên hắn bị dọa sợ, ngoại trừ ra sức réo người tới đỡ đẻ, hắn đành trơ mắt nhìn cô đau đớn mà không biết phải làm gì. Loại cảm giác bất đắc dĩ lại bất lực đó sẽ khiến hắn suốt đời không quên.
Tiếp theo, đầu óc hắn trống rỗng, nên bị Tri Vũ mời ra ngoài, sau đó hắn rời khỏi phòng giống như bị người điều khiển, mãi đến khi tiếng kêu vô cùng đau đớn bi thảm của cô vang lên, hắn mới sực tỉnh.
"Đau quá, đồ khốn kiếp, ta không muốn sinh, ta không muốn sinh." Bên trong phòng, Lý Quả khóc lóc om sòm, đau đến chết đi sống lại.
Hiện tại, tất cả cảm giác trừ đau ra thì chỉ là đau, không hề suy nghĩ được gì, cuối cùng cô đau đớn đến mức nhớ lại nơi bắt đầu của tất cả những bi ai này, không nhịn được căm phẫn liều mạng quát to.
Không sinh nữa? Vậy sao được? Ở bên ngoài, Mặc Nhật Tỳ vừa nghe thấy những lời đó liền hoảng hốt, sau đó rất tức giận, đến lúc này lại nói là không sinh nữa, vậy sao được, tuyệt đối không được.
"Ngươi yên phận sinh con cho bản vương, sinh được thì có thưởng, không sinh được thì ngươi nhất định phải chết." Hắn hết sức tức giận, không kìm được ở bên ngoài cao giọng hô to với người ở trong phòng, chính thân hắn cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Đồ khốn kiếp!
Ở bên trong Lý Quả đang liều mạng sinh đẻ, trong lúc đau đến chết đi sống lại, đột nhiên nghe thấy lời nói của hắn khiến cô suýt chút nữa đã muốn lập tức cầm dao lao ra chém chết hắn. Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng ghét, tên nam nhân kia thật sự muốn chọc cô tức chết mà, cuối cùng Lý Quả không kiềm được rơi lệ đầy mặt, đó không phải là tức giận mà là đau đớn.
Đợi cô sinh xong, nhất định phải xử đẹp hắn, tên xấu xa, tên xấu xa, gieo hạt xong chỉ chờ thu hoạch, tất cả lợi ích trên đời này đều bị hắn chiếm hết rồi.
Sinh chứ! Cô sinh, cô nhất định phải sinh được, sinh xong sẽ mang con trai chạy trốn, để cho hắn tức chết đi, đồ nam nhân ngựa giống. Sao hắn không tự mình sinh đi?
Lý Quả vừa mắng chửi ở trong lòng, vừa đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng cô đã không còn sức lộn xộn nữa, hai đùi bị mở rộng, sau đó bên trong bụng thật sự là thế mạnh như nước, đau đến nỗi suýt chút nữa cô muốn bỏ mạng.
"Tiểu thư, ngài dùng sức, dùng sức đi." Trên trán bà đỡ cũng đầy mồ hôi, trong lòng run sợ hô to với Lý Quả đang đau muốn chết, lúc này chẳng thèm để ý đến địa vị, sinh hạ Tiểu xà vương an toàn mới là việc chính.
Dùng sức? Bây giờ cô lấy hơi sức ở đâu ra, sắp đau chết rồi, tất cả khí lực cũng đã cạn, nửa đêm sinh đứa nhỏ, cô còn chưa được ăn uống gì, nước cũng chưa được nổi một hớp.
"Tiểu thư, uống nước ạ." Vừa mới nghĩ như vậy, Tri Vũ liền bưng một chén nước tới, tiến đến bên miệng cô, vẻ mặt lo lắng nói.
Vì để có khí lực sinh con, Lý Quả liền nhịn đau uống một ngụm, sau đó liền uống không nổi nữa, lại đau đến mức đầu cô liên tục lắc trái lắc phải.
"Tiểu thư, sinh đi." Hoàng Nhi ở bên cạnh khẩn trương bất an, lần đầu tiên nhìn thấy người khác sinh đứa bé, nàng vốn là không hiểu, nhìn thấy dáng vẻ khủng bố của Lý Quả, nàng thật đúng là bị dọa sợ.
Sinh, sinh, sinh, cô cũng muốn sinh lắm, nhưng là không sinh được, ai nói cho cô biết nên làm sao bây giờ? Nói sinh là sinh được sao? Nếu như thế thì quá tốt rồi, lúc cô đau đến không chịu nổi, chỉ có thể mắng to ở trong lòng, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.
"Tiểu thư, dùng sức đi, nếu không làm sao tiểu chủ tử có thể ra chứ?" Tri Vũ hết sức khẩn trương vô cùng lo lắng, ở bên cạnh khuyên bảo.
Đây chính là lần đầu tiên có tiểu chủ nhân giáng sinh trong vương cung suốt vô số năm qua, nàng kích động, hưng phấn, nhưng cũng vô cùng khẩn trương lo lắng.
Dùng sức? Được rồi, cô dùng sức, hung hăng dùng sức, có lẽ là bị đám người này chọc cho tức giận, Lý Quả thật sự chịu đựng đau nhức dùng sức dồn lực xuống dưới bụng.
"Đúng, đúng, chính là như thế." Bà đỡ kia thấy thế liền hưng phấn kêu to, vội vàng chỉ huy cô tiếp tục.
Thế nhưng, cô đâu còn hơi sức để tiến hành tiếp lần thứ hai, lúc nãy đã khiến cho cô suýt chút nữa thoát xác, cạn kiệt hơi sức rồi.
"Tiểu thư, cố lên." Hoàng Nhi đứng bên cạnh cũng gào lên trợ uy, hai mắt tỏa sáng, thỉnh thoảng lại nhìn nửa người dưới của cô.
Cố lên cái rắm, không phải các nàng sinh, các nàng đúng là chỉ ngồi nói chuyện không đau lưng, đổi thành các nàng đến sinh thử xem. Lý Quả căm giận nghĩ, mà hiện tại là bất đắc dĩ, đã bắt đầu sinh rồi, hơn nữa cũng đã chịu đựng đau đớn một hồi lâu như vậy, cô có thể bỏ dở giữa chừng sao? Có thể nói không sinh là không sinh sao?
Điều này sao có thể chứ? Cho nên cô đành phải tiếp tục cắn chặt răng, tích góp từng chút sức lực, chuẩn bị cố gắng vài lần nữa. Dù sao nói trắng ra là, cô không sinh cũng phải sinh, bằng không đừng nói tới tính mạng của cục cưng, ngay cả tính mạng của mình cũng đều có vấn đề nữa.
Lúc này, cô thật sự là rơi lệ đầy mặt, vô cùng nhung nhớ bệnh viện trong thành phố, còn chẳng bằng cho cô một đường rạch, như vậy vừa nhanh vừa thuận tiện, không cần chịu nhiều đau đớn thế này.
Lúc này, trong đêm khuya, bên trong cung Phượng Thê đèn đuốc sáng trưng, kẻ đến người đi, không khí vô cùng khẩn trương, người người đều nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng lại liếc về phía truyền ra âm thanh thống khổ.
Tiểu xà vương sắp ra đời, bọn họ đều vô cùng kích động, hưng phấn, trong lòng mỗi người đều cực kỳ bất an, chờ mong một vị tân xà vương ra đời, không phải ai cũng có thể chứng kiến cảnh đó đâu.
Nhưng mà, đúng lúc này, trên bầu trời đêm tối đen đột nhiên có một luồng ánh sáng chói mắt giống như từ giữa bầu trời chiếu xuống, chiếu thẳng vào gian phòng Lý Quả đang nằm sinh.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, trợn mắt há hốc mồm nhìn hiện tượng thần thánh xảy ra hôm nay, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì, không biết sao lại thế này, trong óc mọi người đều trống rỗng.
"Đây, đây, đây là cái gì thế?" Cho dù bọn họ đã sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua hiện tượng đó, không biết đây là hiện tượng tự nhiên hay bất thường nữa.
Nhưng không một ai có thể trả lời, tất cả mọi người đều nhìn luồng sáng thần thánh đó rơi xuống trong cung điện, lại chậm rãi mở rộng, sau đó trên bầu trời đêm tối đen giống như bị vạch ra một cái động, từ từ khuếch tán ra bên ngoài.
Luồng sáng thần thánh càng lúc càng mạnh, càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát sau đã bao trùm toàn bộ cung điện, hơi thở tốt lành, thần thánh, ấm áp, hạnh phúc bao quanh tất cả mọi người.
"Tiểu xà vương vạn tuế." Không biết qua bao lâu, mọi người đang đắm chìm trong hơi thở tốt lành này đột nhiên có người vô cùng kích động, phát ra tiếng hô vang mạnh mẽ.
Một tiếng hô đó giống như thủy triều chiếm được sự hưởng ứng của mọi người, người người đều kích động quỳ rạp xuống đất, cúi đầu, xúc động la lên: "Tiểu xà vương vạn tuế, vạn tuế."
"Tiểu xà vương vạn tuế, vạn tuế."
Trong vương cung văng vẳng tiếng vang lên đến tận mây xanh, thậm chí đến cả dân chúng ở các ngõ ngách bên ngoài hoàng cung trông thấy cảnh tượng ấy vào nửa đêm, cũng không nhịn được mà cúi đầu hô vang.
Lúc đó trong trời đất chỉ còn mỗi âm thanh ấy, không còn tiếng gì khác, người người đều vô cùng kích động, đây là vị Xà Vương đầu tiên trong truyền thuyết được trời giáng dị tượng khi được sinh ra đời, vô cùng thần thánh.
Mặc Nhật Tỳ vốn lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, nghe tiếng mắng chửi của Lý Quả ở bên trong, hắn cũng không buồn cười, bởi vì dưới tình huống này thì hắn thật sự không cười nổi.
Tiếng hô 'Dùng sức' không ngừng truyền đến làm hắn có một loại xúc động, hận không thể thay thế Lý Quả dùng sức sinh con ra, thấy cô không hề có một chút hơi sức để rặn đẻ, gấp đến nỗi hắn mau phát hỏa rồi.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, chỉ trong một cái chớp mắt, không, phải là chưa đến một cái chớp mắt, gian phòng sinh ở trước mắt hắn đã bị một luồng sức mạnh thần thánh và tốt lành bao quanh, chỉ thấy cả căn phòng là ánh sáng chói mắt, làm người ta có loại kích động quỳ lạy.
Đây, đây, đây là chuyện gì thế? Hắn trợn mắt há hốc mồm hơn nữa còn kinh ngạc ngây ra như phỗng đứng nhìn, tạm thời hắn không thể nhúc nhích, không thể phản ứng.