Ta cũng muốn ăn, không đúng, ta cũng muốn uống, không phải, ta cũng muốn bú sữa!
Đầu tiên là hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cô cho cục cưng bú sữa, sau đó ánh mắt liền dừng lại ở trên cái miệng nhỏ nhắn đang khép mở của cục cưng, còn cả bộ ngực cao ngất của Lý Quả.
Suýt chút nữa đã bất giác chảy nước dãi xuống, cũng may hắn nuốt nhanh, bằng không liền mất mặt xấu hổ rồi, mà bây giờ hắn cũng chẳng mấy dễ chịu. Yết hầu hắn không tự giác nuốt 'ừng ực', hai mắt tỏa sáng gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh tuyết phong của cô, nếu không phải mình có định lực khống chế siêu cường, hắn đã sớm nhào qua rồi.
Lý Quả không hề hay biết suy nghĩ trong lòng hắn lúc này, sau khi miệng bé ngậm lấy đóa hồng mai của mình, cô chỉ cảm thấy hơi hơi đau, sau đó bên trong ngực liền chảy ra chất lỏng gì đó khiến cô thoải mái không ít.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của bé, cảm nhận được sự mềm mịn, yêu thích không muốn buông tay, vẫn luôn vuốt ve, yêu thương nhìn dáng vẻ đáng yêu của bé.
Mặc Nhật Tỳ chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt này làm cho hắn không thể dời mắt, thân thể đã sớm nổi lên phản ứng, nếu không phải hắn hết sức áp chế, chỉ sợ bé cũng chẳng thể bú sữa, lập tức lăn sang một bên luôn. Thế nhưng, hắn cố nén, chỉ ngơ ngác hâm mộ kiêm đố kỵ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của bé, còn cả hai đỉnh tuyết phong, cuối cùng mới cứng rắn ngăn lại khát khao của bản thân.
Đúng lúc này, Lý Quả mới nhạy cảm phát hiện ra vẻ khác thường, kỳ quái nhìn về phía hắn, nhất thời làm cho cô thẹn quá thành giận, vội vàng ôm cục cưng thay đổi vị trí khác.
Trời ạ, vừa rồi sao cô lại quên phải tránh hắn chứ, vậy mà để hắn nhìn hết rồi, ánh mắt ăn thịt người kia của hắn, không cần hắn nói cô cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Nam nhân chết tiệt, cô tức giận mắng thầm, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến cục cưng đang im lặng bú sữa, cô liền cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, sợ cục cưng sẽ bị sặc.
“Ngươi đến nơi khác ngủ đi, đêm nay ta ngủ với cục cưng, vừa sinh xong, ta không còn khí lực đâu, chiếc giường này cũng không rộng lắm.” Cô vắt hết óc muốn mượn cớ, tóm lại, hiện tại hắn khiến cô hơi sợ hãi, huống chi sinh xong rồi, cô còn chưa biết cuộc sống tương lai sẽ ra sao, vừa nghĩ đến đây, cô cũng rất mê mang.
“Không được, ta sẽ ngủ ở đây, ta muốn nhìn con ta.”
Hắn liền quả quyết từ chối đề nghị của cô, chết sống cũng không muốn đi. Ngoại trừ vì đứa bé, còn nguyên nhân khác là hắn hình như đã quen cuộc sống như vậy cùng cô, quen nhìn cô, cảm thụ sự tồn tại của cô. Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra những điều đó, vĩnh viễn sẽ không.
Hắn thật sự là mặt dày mà, cô không thể không bội phục, phục sát đất, song hắn chính là một tên nam nhân như thế mà, không phải sao?
“Mặc kệ ngươi.” Cô tức giận nói, quyết định mặc kệ hắn, tự nhiên chuyên tâm cho cục cưng bú sữa.
Lúc này, toàn bộ người trong cung điện đều đi ra bên ngoài, chỉ còn lại chưa đến mười cung nữ ở một bên đợi mệnh, trong đó còn cả hai người Tri Vũ và Hoàng Nhi, thấy thế, Tri Vũ liền lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, dưới sự hướng dẫn của Tri Vũ, mười mấy cung nữ liền bưng từng khay đồ bước vào, đặt từng đĩa điểm tâm, thuốc bổ cùng mỹ thực trên tay xuống, cuối cùng nối đuôi nhau đi ra.
Lý Quả đã sớm đói khát, lúc này ngửi thấy mùi hương trong không khí, lại thấy nhiều mỹ thực đến vậy, bụng đã sớm kêu to, chính cô cũng hận không thể lập tức vọt tới bên bàn ăn uống nhiều một chút.
Sinh con thật sự là mệt mỏi, thế nhưng cô lại khôi phục rất nhanh, ngay cả cô đều cảm thấy kỳ quái.-Vừa mới sinh bé con xong, cô liền cảm thấy bản thân chẳng những không có cảm giác suy yếu, ngược lại thân thể giống như một người bình thường, không có cảm giác gì khác.
“Vương, tiểu thư nhất định là đói bụng rồi, muốn ăn trước một chút gì đó không ạ?” Ánh mắt Tri Vũ cung kính dừng ở trên người Mặc Nhật Tỳ, dù sao hắn mới là chủ nhân, làm cái gì đều phải nhìn sắc mặt hắn trước, sau đó mới có thể nhìn sắc mặt Lý Quả.
“Đợi tiểu chủ nhân ăn no hãy ăn.” Người Mặc Nhật Tỳ nghĩ đến đầu tiên chính là con mình, nhi tử tốt thì cái gì cũng tốt, cho nên hắn bá đạo nói.
Lý Quả cũng không để ý lời hắn nói, dù sao thì cô cũng nghĩ như vậy, tuy rằng nước dãi chảy ròng ròng, nhưng bây giờ bé con vẫn đang bú sữa, cô không thể cắt ngang.
Hình như bé con cũng biết cô đói bụng, bú thêm một lát, liền chủ động ngừng, lưu luyến không rời thả đóa hồng mai của cô ra, sau đó mím chặt cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, im lặng ngủ.
Đóa hồng mai bị nhả ra, Lý Quả lập tức kéo vạt áo trên người xuống dưới, cản trở ánh mắt thăm dò mê đắm kia của Mặc Nhật Tỳ, cô không phải kẻ ngốc làm sao có thể không cảm nhận được ánh mắt xâm lược của nam nhân kia?
Sắc lang! Cô hung ác mắng ở trong lòng, sau đó đặt con trai nằm ngay ngắn trên giường, rồi mới lướt qua bên cạnh người nam nhân đang dùng ánh mắt chăm chú nhìn vào bộ ngực đầy đặn cao vút của mình, nhờ Tri Vũ đỡ xuống đất, rồi đi thẳng đến cái bàn đầy mỹ thực.
“Tiểu thư, uống canh trước đi.” Tri Vũ đã sớm chuẩn bị cho cô canh bổ dưỡng, chuyển cho cô một chén trước, đây chính là thứ tẩm bổ thân thể tốt, tuyệt đối làm cho tiểu thư có nhiều sữa, tiểu chủ nhân có thể uống đủ.
Lý Quả nhận lấy rồi uống sạch một hơi, sau đó mới chọn từng món mình thích bắt đầu hưởng thụ, vô cùng thỏa mãn, còn ăn rất ngon lành.
Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ chưa từng rời khỏi Lý Quả, đặc biệt là bộ ngực của cô, từ sau khi sinh đứa nhỏ, khí chất toàn thân cô giống như đã thay đổi, hoàn toàn khác biệt, càng thêm có hương vị, càng thêm mê người, hấp dẫn ánh mắt hắn.
Bộ ngực đầy đặn kia, hai ngọn tuyết phong cao ngất đó, cùng với đóa hồng mai ở phía trên, vừa nghĩ đến đây, nửa người dưới của hắn càng khó chịu, nếu không phải lo lắng cô vừa sinh đứa bé xong, đoán chừng hắn thật sự liền không chút nghĩ ngợi gì mà bổ nhào qua.
“Ta cũng muốn ăn.” Hắn mặt dày tiến đến trước mặt cô, lần này không phải ngồi đối diện, mà là ngồi xuống sát bên cạnh, phá lệ nghiêm mặt, nói.
Lý Quả cũng chẳng thèm nhìn hắn, đối với ánh mắt càn rỡ đó của hắn, sao cô có thể không biết đây, điều này làm cho cô cảm thấy thẹn quá thành giận, cho nên cô hạ quyết tâm không để ý tới hắn, nhìn xem hắn muốn làm gì.
Tri Vũ lén lút che miệng cười, hiện tại bởi vì có tiểu chủ nhân mà quan hệ giữa Vương và tiểu thư hình như càng vi diệu, nhưng đấy cũng thật sự là một chuyện vô cùng tốt, nói không chừng trong cung sắp có Xà Hậu rồi. Hiện tại nàng là người bên cạnh tiểu thư, đương nhiên hi vọng hậu vị sẽ thuộc về tiểu thư, tuy rằng tiểu thư là nhân loại, nhưng có quan hệ gì, tiểu thư tốt như vậy, nàng tuyệt đối ủng hộ.
“Ngươi nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mắt chứ?” Rốt cuộc cô phát hỏa, bị hắn nhìn hồi lâu, cả người mất tự nhiên, thế nhưng hắn lại tuyệt không biết kiềm chế, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, bảo cô làm sao mà chịu nổi? Vì thế, cô liền cả giận nói.
Mặc Nhật Tỳ bị cô mắng như vậy, rốt cuộc cũng thu ánh mắt lại một chút, nhưng sau đó lại lờ đi, càng thêm to gan lớn mật nhìn thân thể cô không hề có ý che giấu, dáng vẻ trắng trợn này đúng là xem lời của Lý Quả như gió thoảng qua tai.
Cô cũng hết cách với hắn, bởi vì tên nam nhân này cơ bản sẽ không thèm nghe, hơn nữa da mặt dày đến viên đạn cũng chẳng xuyên thủng, còn có nơi đây chính là địa bàn của hắn, ai dám chê cười hắn chứ.
Ngẫm lại, cô liền buồn bực, liền phát hỏa, nhưng không thể móc mắt người ta ra được, càng không thể cấm hắn nhìn, cho nên đành nghẹn họng, chỉ có thể phớt lờ hắn, tự nhiên ăn uống.
Bộ dạng cam chịu của cô càng làm hắn thêm trắng trợn, ánh mắt trực tiếp dừng trên bộ ngực của Lý Quả, chỉ kém chưa có động thủ, vẻ mặt kia làm cho người ta liếc mắt một cái liền hiểu rõ, cái đó và động thủ cũng chẳng khác biệt gì mấy.
Tên này đúng là lòng tham vô đáy, cô ăn một hồi liền hoàn toàn mất đã hứng thú, tuy rằng hắn là cha của đứa bé, nhưng từ sau ba buổi tối bọn họ có da thịt chi thân, có tầng quan hệ bên ngoài kia, cho dù hiện tại hắn vẫn ở đây, bọn họ cũng không phát triển thêm một bước nữa, nhiều lắm thì hắn chỉ sờ sờ bụng cô, đó cũng là vì đứa bé thôi.
“Ta muốn nghỉ ngơi.” Cô nhẫn nại nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, liền đứng dậy để Hoàng Nhi và Tri Vũ đỡ về giường, lên giường nằm ngủ bên cạnh cục cưng.
Mặc Nhật Tỳ theo sát phía sau, nghiêm túc dặn dò Tri Vũ và Hoàng Nhi: “Các ngươi ra cửa trông đi, những người khác đợi ở bên ngoài.”
“Vâng.” Đám người Tri Vũ, Hoàng Nhi tự nhiên cung kính đáp ứng, sau đó nhanh chóng thu dọn sạch sẽ các thứ trên bàn, xong mới cùng nhau rời đi, ngoại trừ Tri Vũ và Hoàng Nhi canh giữ ở ngoài cửa, những người khác đều đứng ở các góc trong đại sảnh.
“Cục cưng, chúng ta nghỉ ngơi thôi.” Cô không để ý đến tên nam nhân bên cạnh, ôn nhu nói với bé con đang ngủ say sưa rối tinh rối mù, còn không nhịn được vui sướng trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của bé.
Mặc Nhật Tỳ thấy thế, lập tức giống như vô góp vui, dựa sát đầu qua, ngay tại trước ngực cô, sau đó cũng hung hăng hôn bé một cái, đầu còn giả vờ như lơ đãng huých vào ngực Lý Quả một cái.
Hắn, hắn, hắn, mặt cô lập tức đỏ bừng, trong lòng hoảng hốt, kìm lòng không đậu phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, tiếp theo liền hơi tức giận, hắn có ý gì hả?
“Ngươi cách xa ta một chút.” Cô thật sự không thể bắt bí hắn, lại không biết phải đối phó với vẻ vô lại của hắn như thế nào, cuối cùng đành phải hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, uy hiếp nói. - truyện đăng độc quyền trên dđ l3qu4d0n-
“Không được, ngươi là mẫu hậu của con ta, con ta lại ở cùng ngươi, ta làm phụ vương sao có thể cách ngươi xa một chút? Ta còn hận chưa có đủ gần đâu.” Sự vô sỉ của hắn lại lộ ra, có khi không thể nắm bắt được một người nam nhân như vậy, khi thì ôn nhu, khi thì tàn bạo, vui buồn vô thường, tâm tư bất định, không biết ai mới là con người thật của hắn.
Những lời này khiến Lý Quả nổi giận, lửa giận ra sức tuôn lên, không thể khống chế được: “Ngươi có thể đến nhìn nó, ôm nó, ta không phản đối, ta chỉ bảo ngươi cách ta xa một chút, có nghe rõ không?” Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát hắn, nếu không phải nể mặt cục cưng, cô mới không thể nào quên được đau đớn khi bị thất thân.
“Cách ngươi xa một chút, thì phải cách xa cả con ta, ngươi và con ta ở chung một chỗ, làm sao ta có thể cách xa ngươi một chút? Trừ phi ngươi và con tách ra.” Hắn khí định thần nhàn (bình tĩnh) nói, chính là không nghĩ rời xa cô, hiện tại ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng lắm, vì sao muốn giữ chặt lấy nữ nhân này không buông, điều đó đã cách xa khỏi dự định ban đầu của hắn.
Cái gì? Muốn ngăn cách cô và cục cưng? Không cho mình mang cục cưng? Không cho cục cưng và mình ở cùng một chỗ? Vậy sao được? Điều này là không có khả năng, trừ phi cô chết.
“Ngươi dám.” Lần này cô thật sự tức giận, cho dù trước kia bị hắn đối xử thế nào, cô đều chưa từng phẫn nộ như vậy, lúc này đã thành như thế thì cho dù chết cũng sẽ không để hắn toại nguyện, khí thế của cô lập tức dâng trào.
Hắn bị bộ dạng đó của cô dọa cho giật nảy, dường như nhìn thấy một người mẫu thân vì bảo vệ đứa bé mà liều lĩnh hẳn lên, hắn thật sự có cảm giác kinh hồn táng đảm, khiến cho hắn không thể không khuất phục.
“Ai nói, ta chỉ ví dụ thế thôi.” Ngay cả hắn cũng phải mềm xuống dưới khí thế đó, bởi vì cô không phải người khác, mà là mẫu thân của con mình.
“Hừ, nếu như ngươi dám có ý niệm và tâm tư như thế, ta khuyên ngươi tốt nhất bỏ đi, ta tình nguyện cá chết lưới rách cũng sẽ không cho ngươi mang cục cưng của ta đi.” Ánh mắt cô hung ác ngoan độc trừng hắn, sau đó gắt gao ôm lấy con mình.
Hắn không khỏi cười khổ gật gật đầu, nhìn dáng vẻ ấy của cô, hắn cũng không dám nói để mẫu tử bọn họ tách ra nữa, hơn nữa hắn biết đó là một điều cấm kỵ, có lẽ phải nói là vảy ngược của một nữ nhân hoặc mẫu thân.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để mẫu tử các ngươi tách ra.” Hắn cam đoan nói, bởi vì hắn biết là cô đang trân trọng con mình, vậy có gì xấu chứ?- Hắn hẳn là cao hứng mới đúng, cô là yêu thương con hắn đấy.
Lý Quả không đáp lời hắn, ôm bé con lập tức nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, vẫn không buông tay, ngay cả thần kinh cũng căng ra, giống như đang đề phòng nam nhân phía sau.
Mặc Nhật Tỳ thấy thế, không khỏi cười khổ, lần đầu tiên phát hiện mình thật đúng là tiện miệng, châm ngòi lửa giận của cô lâu như vậy, còn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, muốn liều mạng cùng hắn đồng quy vu tận, đều khiến hắn rất bội phục.
Tay cô khoác lên người cục cưng chưa được bao lâu, liền cảm giác được một luồng hơi thở nhu hòa mà vững vàng phả vào mặt, rồi cảm giác căm phẫn lẫn lộn liền chậm rãi biến mất từng chút từng chút trong luồng hơi thở an bình đó, cô chợt cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Chưa đầy một lát, cô liền gắt gao nhắm mắt nặng nề ngủ.
Lý Quả vừa mới ngủ, hắn đã biết, dời thân thể đến trước mặt cô, nhìn vẻ mặt bình thản lúc ngủ của cô, lại nhìn cục cưng đang ngủ khì khì, ánh mắt vô thức dời qua mặt cô một lần nữa, tiếp theo dần dần hạ xuống phía dưới, thẳng đến chỗ hắn muốn nhìn nhất.
Lúc này, theo hô hấp bình ổn, bộ ngực cô lúc lên lúc xuống, vô cùng có quy luật, hai ngọn tuyết phong kiên định cao ngất, lụa trắng che phủ phía trên hoàn toàn không thể che giấu nổi, mơ hồ có thể thấy được đóa hồng mai ở phía trên.
Hắn mê tít mắt, thân thể hơi hơi run rẩy, thậm chí hắn còn kìm lòng không đậu mà động động yết hầu, mới không chảy nước dãi, có thể thấy được hắn nhẫn đến mức độ nào, thậm chí là bị kích thích tới cực điểm.
Mặc Nhật Tỳ cũng chỉ dám làm động tác như vậy, chủ yếu là bởi vì hắn lo lắng cô vừa mới sinh xong, nếu không chỉ sợ đã sớm liều lĩnh nhào qua ăn sạch cô. Cho nên, hắn cố nén khó chịu, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lúc này trời cũng sắp sáng rồi.
Hắn vừa nhắm mắt, bé con trong lòng Lý Quả lén lút hé một mắt, nhìn nhìn, sau khi phát hiện không có động tĩnh gì, bé liền mở con mắt thứ hai. Đôi mắt to tròn đảo đảo nhanh như chớp, cực kỳ đáng yêu, sáng ngời, tựa như hai hồ nước sâu.
Phụ vương và mẫu hậu đều đã ngủ, bé con chuyển động cái đầu nhỏ, nhìn nhìn mẫu hậu đang ôm mình ngủ, lại nhìn nhìn phụ vương kề sát vào mẫu hậu, cuối cùng ánh mắt bé dừng lại trên cái tay của Mặc Nhật Tỳ đang đặt lên chỗ bé vừa bú, ánh mắt thoáng qua chút mất hứng.
Chỗ này là của bé, của bé, sao phụ vương có thể chiếm chỗ ăn ngon của bé chứ? Không được, không được, mắt to trừng cái tay của Mặc Nhật Tỳ hồi lâu, sau đó lại bĩu môi, vươn bàn tay bé xíu trắng nộn hất bàn tay to đang đặt trên ngực Lý Quả xuống.
Cứ như vậy, tay Mặc Nhật Tỳ bị con trai ghen tị dời đi lặng yên không một tiếng động, mà đường đường là Xà Vương vĩ đại thế nhưng không hề hay biết tay mình bị chuyển xuống dưới bụng cô, thật đáng thương.
Bây giờ, bé mới vừa lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười đáng yêu nghịch ngợm, phụ vương đâu tranh giành được với bé, huống chi tâm của mẫu hậu còn đặt trên người bé mà. Hừ, bé mới là Tiểu xà vương vĩ đại, anh minh, cường đại, vô cùng đáng yêu, so với phụ vương không biết cường đại hơn bao nhiêu lần đâu.
Nếu như Mặc Nhật Tỳ biết được, hắn khẳng định sẽ tức chết, chỉ là tức chết cũng hết cách, bởi vì quả thật là bé lợi hại hơn, vì lúc Mặc Nhật Tỳ ra đời cũng không có loại dị tường kinh tâm động phách trời giáng ấy, càng không có vừa sinh ra đã có thể mở to mắt, có tư tưởng có sức sống như thế.
Bé đắc ý khoe khoang bản thân một hồi lâu, đôi mắt nhỏ đảo quanh vài vòng, bé đặt một tay lên ngực Lý Quả, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chủ động dán sát vào, hoàn toàn chiếm giữ hai nơi này, lúc này mới vừa lòng đi ngủ.
“Vương, bên ngoài có rất nhiều triều thần muốn cầu kiến Vương.” Hửng đông, đám người Tri Vũ thật vất vả chống chọi với áp lực mà một đám đại thần vội vã tiến cung lúc trời còn chưa sáng gây ra, để cho Xà vương cùng tiểu thư ngủ thêm một lát, bây giờ mới thật cẩn thận đi vào bẩm báo.
Hiện tại, Lý Quả đang ngủ rất say, thật sự là quá mệt mỏi, tuy rằng thân thể đã khôi phục, nhưng tinh thần vẫn mỏi mệt, chưa thể tiêu trừ, cho nên cô hòa toàn nàng không biết bên ngoài có rất nhiều người, thậm chí ngay cả Tri Vũ tiến vào cũng không hề phát hiện.
“Bảo tất cả bọn họ đến bên ngoài cung Phượng Thê, không được đánh thức tiểu thư và tiểu xà vương.” Mặc Nhật Tỳ nói vọng ra, vừa thản nhiên dặn dò Tri Vũ, ánh mắt vẫn không rời khỏi đôi mẫu tử đang ngủ ngon lành.
Lúc hắn tỉnh lại, phát hiện không biết tay mình đã trượt xuống trên bụng Lý Quả từ khi nào, mà chỗ hắn giành trước khi ngủ đã bị bé con chiếm mất, hắn căm tức nhìn tay bé con đang đặt lên một bên ngực của mẫu hậu nó, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bá đạo dán vào một bên khác như chẳng có chuyện gì.
Vật nhỏ này, chờ hắn trở lại sẽ từ từ trừng trị bé, hắn rầu rĩ nghĩ, cuối cùng nhìn thoáng qua Lý Quả, lúc này mới đi ra ngoài.
“Các ngươi phải chăm sóc tiểu thư và tiểu xà vương thật tốt, không được để bất kỳ kẻ nào tiếp cận bọn họ.” Trước khi rời khỏi cung Phượng Thê, hắn liền căn dặn Tri Vũ, Hoàng Nhi và quản gia Lâm.
“Vâng.” Mọi người trăm miệng một lời đáp ứng, cung kính nhìn hắn rời đi, sau đó vội vàng đi vào nhìn Lý Quả cùng tiểu chủ nhân, không dám có nửa điểm sơ suất.