Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 50: Chương 50: Đút cho nó ăn




Lý Quả có chút nghi ngờ, thái độ của quản gia Lâm khiến cô nhớ đến các quản gia thời cổ đại, cũng kính sợ, khách sáo như thế, giống như đang bán mình vậy.

"Vậy, cám ơn quản gia Lâm".

Tuy 'lễ nhiều người không trách', nhưng quản gia Lâm quá khách sáo, thực khiến cô hơi đau đầu. Cứ giữ lễ qua lại, thật có đôi chút khổ sở.

Quản gia Lâm nghe xong, liền thở phào một hơi, càng cảm thấy vị tiểu thư này dễ phục vụ, không chút kiêu ngạo, rất dễ sống chung, mà còn rất hiểu lễ nghĩa. Tuy là nhân loại, nhưng cũng không tệ.

"Quản gia, ông đặt xuống bàn đi, tự tôi lấy được rồi." Cô thấy ông ta đang bê một cái mâm lớn, bên trên bày đủ loại điểm tâm, rực rỡ muôn màu, làm cô hoa hết cả mắt, vội vàng nói.

"Vâng, tiểu thư". Quản gia Lâm hoàn toàn nghe theo cô, trong lòng ông ta đã sớm xem cô là chủ nhân. Ngoại trừ Mặc Nhật Tỳ, thì cô là người thứ hai.

Sau khi quản gia Lâm rời đi, Lý Quả mới đặt tiểu hắc xà lên trên bàn, rồi dùng tay lấy từng đĩa thức ăn ra.

"Rắn con, ăn cơm thôi."

Thật hạnh phúc quá đi, đến cả thức ăn cho rắn cũng ngon như vậy, sơ qua cũng khoảng mười món khác nhau rồi. Người cũng chưa từng được đối xử tốt đến vậy đâu, cô hâm mộ quá rồi đó!

Tiểu hắc xà chậm rãi nâng người lên, nhìn thoáng qua những món điểm tâm phong phú, cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, tuy đây chính là những món bình thường nó thích ăn nhất.

"Đến đây, nếm thử chút đi, nhìn nữa cũng không thể no đâu". Cô viên tròn một mẩu bánh, đưa tới miệng nó, dịu dàng dỗ.

Tiểu hắc xà mở miệng nhỏ, cắn nửa non miếng bánh, sau đó từ từ nhai nuốt, không chút vội vàng, tao nhã vô cùng.

"Woa, mày không có kén ăn, cái gì cũng ăn được, không hề tham ăn, đúng là không tầm thường đâu". Nhìn dáng vẻ này của nó, cô không nhịn được khen ngợi. Đổi lại là mình, chắc đã sớm ăn như hổ đói rồi, sao có thể ăn từng miếng từng miếng được chứ?

Đó là cô thôi! Tiểu hắc xà nói thầm trong lòng, sau khi ăn được hai, ba miếng, nó liền hết hứng. Thật ra, nó không nhất thiết phải ăn, cho dù có đói dăm ba hôm cũng chẳng sao, bảy ngày không ăn cũng chẳng chết được. Nhưng là, ở trước mặt cô, sao nó có thể chẳng ăn tí gì được? Nó sẽ bị nghi ngờ ngay.

"Thôi rồi hả? Mày không đói sao?" Khi cô đút cho nó ăn thêm vài miếng, nó sống chết cũng không chịu mở miệng, làm cho Lý Quả hơi ngạc nhiên.

Con rắn nhỏ này rất kỳ lạ, mà lúc Mặc Nhật Tỳ nhìn thấy nó, cũng không hề đòi lại, thật sự khiến cô hơi khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.