Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 322: Chương 322: Ngoại truyện 5: Thay da đổi thịt




Mặc Nhật Tỳ vui sướng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn lập tức chạy vội tới bên cạnh cô, ôm chặt vào trong lòng, hung hăng cắn mấy cái.

“Nhìn cái gì vậy? Em đã già rồi, khó coi lắm.” Không nghĩ tới, Lý Quả bị hắn nhìn chằm chằm đến vô cùng ngượng ngùng liền buột miệng trêu chọc hắn.

Nhưng là, cô vừa nói dứt lời, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ liền thay đổi, ngay sau đó liền như một tia chớp xuất hiện ở trước mặt cô, ôm chầm lấy cô.

“Chàng làm sao vậy?” Cô bị hành động của hắn làm giật mình, có chút sợ hãi nhìn hắn hỏi.

Nhưng Mặc Nhật Tỳ cũng không có trả lời cô, mà là hết sức cẩn thận nhìn khuôn mặt cô, từ trên xuống dưới nhìn kỹ càng lại một lần.

“Chàng làm sao vậy? Em tốt lắm nhé, không có việc gì cả. Vừa rồi em nói đùa với chàng thôi, em còn trẻ lắm, không già, cũng không khó coi.” Cô vội vàng nói, hiểu được hắn đang lo lắng cho mình, không khỏi cảm thấy vô cùng tri kỷ, hạnh phúc.

Có phu như thế, thê còn cầu gì nữa? Cô thật sự thỏa mãn, không có cầu gì cả.

Mặc Nhật Tỳ nhíu mày thật chặt mày, gắt gao ôm cô, cũng không có vì lời cô nói mà buông lỏng sự lo lắng ở trong lòng.

Đúng vậy, sao hắn có thể vừa nhận được hạnh phúc liền váng đầu rồi? Lý Quả khác hẳn với hắn,-llelelquyuydonon- hắn có thể sống mấy ngàn năm, còn nàng chỉ sống được một trăm năm ngắn ngủi, mà trong một trăm năm ấy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đến tuổi trung niên, dần dần già đi, sau đó hóa thành đất vàng.

Không, hắn không thể mất đi nàng, hắn không thể không có nàng! Trăm năm đó trôi đi chỉ trong nháy mắt, đối với hắn mà nói, chỉ chớp mắt một cái liền trôi qua, mà hắn còn có mấy ngàn năm dài dằng dặc, cuộc sống không có nàng, hắn phải trải qua như thế nào đây? Hắn phải đối mặt ra sao?

Vừa nghĩ đến đây, cả người hắn liền rét run, không thể chấp nhận.

“Quả Quả, ta không thể để nàng rời khỏi ta, tuyệt không thể!” Hắn thì thào nói, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hẳn lên.

“Chàng lại đang nói lời ngốc nghếch gì đấy, em nào có nói phải rời khỏi chàng đâu? Em và chàng sẽ ở cùng một chỗ, sẽ không rời khỏi chàng mà.” Cô cho rằng hắn sợ mình sẽ rời khỏi hắn, không khỏi nở nụ cười, vội vàng an ủi hắn.

Mặc Nhật Tỳ nghe lời an ui của cô, khẽ cười, nhưng cũng không hề giải thích gì, chính là vẫn ôm chặt cô như cũ, không bao giờ chịu buông tay nữa.

“Được rồi, được rồi, mau làm việc đi, em đi làm cơm cho chàng, làm món chàng thích ăn nhé, được không?” Cô dỗ dành, cho hắn lợi ích giống như đang dỗ một đứa trẻ.

“Được, ta muốn ăn đồ do tự tay nàng làm.” Lần này, rốt cuộc hắn cũng buông lỏng tay ra, tràn ngập tình yêu nhìn cô, tính trẻ con nói.

Ngày mới sang, cảnh sắc tươi đẹp, trời trong nắng ấm, Mặc Nhật Tỳ vẫn còn ở lại trong phòng cùng cô, không hề có ý muốn đi ra ngoài xử lý công vụ.

“Hôm nay xong việc rồi à?” Cô không nhịn được tò mò, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trái tim liền đập thình thịch.

Mặc Nhật Tỳ cúi đầu hôn lên mặt cô,--lequ-uy-do--on- cái trán tựa sát vào trán cô, dịu dàng nói: “Hôm nay không đi, trong khoảng thời gian này cũng không đi.”

“Vì sao?” Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, làm cho cô càng cảm thấy nóng bỏng, chảy cả mồ hôi.

“Cục cưng đã trở về, gần đây để bé tạm thời xử lý công vụ.” Hắn ôm chặt cô, cười nhẹ nói.

Hả?! Thì ra là cục cưng đã trở về à? Chỉ là không phải bé con đã chạy trốn rất xa sao? Không đến mấy tháng liền không quay về, sao bây giờ mới chạy chưa được bao lâu đã ngoan ngoãn chủ động trở về quản lý Xà quốc rồi?

Cô thấy có chút kỳ lạ, sao cô không rõ suy nghĩ của con trai mình chứ, thế nhưng lại đột nhiên trở về, làm cho cô cảm thấy hơi bất an.

“Vì sao cục cưng lại quay về? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?” Đầu cô hơi hơi rời khỏi trán hắn, có chút sốt ruột, lo lắng truy hỏi.

Mặc Nhật Tỳ sợ cô lo lắng, vội vàng an ủi: “Không phải, không phải, là vì ta muốn đưa nàng ra ngoài đi dạo, cho nên mới bảo cục cưng quay về.”

Chỉ vậy thôi sao? Cô vẫn không quá yên tâm, trong lòng càng lo lắng hơn.

“Sẽ không phải là có chuyện gì chứ? Có chuyện gì nhất định phải nói cho em biết, không cần tự mình gánh vác, chúng ta là người một nhà mà.”

Người một nhà! Vành mắt Mặc Nhật Tỳ suýt chút nữa đã ươn ướt, kéo cả người Lý Quả qua, ôm chặt vào trong ngực, không hề nói gì, bởi vì hắn sợ chính mình vừa nói ra sẽ cảm động đến không khống chế nổi.

“Mẫu hậu, phụ vương.” Lúc này, bé con đột nhiên hò hét bay nhanh đến, cả người liền đụng vào trong lòng bọn họ, bập bẹ kêu.

“Cục cưng, Mẫu hậu vừa rồi còn thắc mắc vì sao con lại quay về đấy?” Cô vội vàng ôm lấy bé, đặt vào trong ngực, hỏi.

Mặc Nhật Tỳ không chịu nói cho mình, như vậy đành phải hỏi bé thôi.

Bé nhìn thoáng qua Mặc Nhật Tỳ đang ra hiệu cho mình đừng nói, nhưng bé lại không nghe theo hắn, -llqu-uy-do-on-thành thành thật thật nói với cô: “Phụ vương gọi con quay về là vì phụ vương muốn tìm kiếm bí pháp trường sinh cho Mẫu hậu.”

Trường sinh? Cô nghe mà giật cả mình, sau đó mới nhớ ra, ngày hôm qua vô tình thuận miệng nói lời như thế, hắn thật đúng là để ở trong lòng, liền kêu con trai quay về trong đêm.

“Chàng cũng thật là, gấp cái gì chứ? Trường sinh hay không trường sinh là do vận mệnh an bài, không cần nghĩ quá nhiều, em cũng không thèm để ý mà.” Cô cực kỳ cảm động, nhưng cô không hề có biện pháp nắm giữ sinh mệnh của chính mình, lại càng không muốn hắn quá quan tâm.

“Nếu như không có nàng, ta cũng không muốn được trường sinh. Ta không biết phải sống qua những ngày không có nàng như thế nào.” Mặc Nhật Tỳ thản nhiên nhìn cô, lẳng lặng nói, nhưng không khó để nghe ra được sự thâm tình trong giọng nói của hắn.

Cổ họng Lý Quả giật giật, lại phát hiện bản thân chẳng thể thốt nên lời nào, một thứ tình cảm khó tả cuộn trào mãnh liệt trong lòng cô, dao động, làm cho cô không nhịn được mà đỏ hồng hai mắt.

“Thật ra, em đã rất thỏa mãn, không cần gì nữa rồi. Em có chàng, có cục cưng, đây là thu hoạch lớn nhất trong suốt cuộc đời của em, không có gì quý giá và tốt hơn so với điều ấy.” Cô ôm bé, bàn tay đặt lên bàn tay hắn, cảm động nói.

Nhân sinh như vậy là quá đủ! Tuyệt đối đầy đủ rồi! Cô đã thấy vô cùng hạnh phúc, cực kỳ mỹ mãn, cực kỳ vui vẻ rồi! Lại nhận được nhiều hơn nữa thì trời cao sẽ đố kỵ đấy.

“Không, như vậy còn chưa đủ, ta muốn nàng đi tiếp cùng ta, chúng ta phải ở bên nhau mãi mãi, sinh cùng một chỗ, chết cùng một chỗ, không gì có thể chia tách được chúng ta, không gì cả.” Mặc Nhật Tỳ dùng sức lắc đầu, nói năng khí phách, kiên định không đổi, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn cô.

Cô lại nghẹn lời, hai mắt đã mông lung, chỉ nhìn thấy mỗi bóng dáng hắn. Cô cũng rất muốn rất muốn cùng hắn đi hết một đời người của hắn, của cô. Nhưng cô là con người mà, con người sống thọ nhất cũng chỉ chừng trăm năm, cô sẽ già đi, tóc sẽ bạc trắng, cuối cùng sẽ chết, không gì có thể ngăn cản được.

“Quả Quả, ta nhất định sẽ đi tìm bí pháp trường sinh cho nàng, chúng ta phải đi tìm ngay bây giờ, không thể đợi nữa rồi.” Hắn vội vàng, sợ hãi nói.--=-=lequ4d0--on-n Chỉ cần vừa nghĩ như thế, trong lòng liền không chịu nổi, đã muốn chết đi.

Lý Quả thấy hắn như vậy, chỉ có thể liên tục gật đầu, hoàn toàn không nói nên lời. Chỉ cần có thể để cho hắn an tâm, có thể để cho hắn vui vẻ, cô nhất định sẽ đi làm.

“Phụ vương, Mẫu hậu, hai người đi đi, đã có cục cưng ở đây, cục cưng nhất định sẽ quản lý tốt Xà quốc. Phụ vương và Mẫu hậu cứ du ngoạn vui vẻ ở bên ngoài, không cần lo lắng cho cục cưng ạ.” Bàn tay nho nhỏ của bé vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, cười tủm tỉm nói.

“Đúng vậy, cục cưng nói đúng lắm, chúng ta có thể vừa du ngoạn vừa từ từ nghĩ cách, em rất muốn rất muốn cùng chàng đi khắp thế gian một chuyến, đó vẫn luôn là giấc mộng của em.” Cô nở nụ cười rồi bật khóc, nước mắt lặng yên rơi xuống không một tiếng động nào, cô mỉm cười dùng tay lau đi, nói với hắn.

Hắn lặng lẽ cảm động gật gật đầu, dịu dàng ôm cô vào trong lòng, “Ta và nàng cùng đi du ngoạn thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.