Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 126: Chương 126: Tâm lý cô cân bằng rồi.




"Mặc Nhật Tỳ, vì sao anh lại muốn tôi ở lại đây?" Một lúc lâu sau, cô mới đánh bạo hỏi.

Chuyện này đã quấy nhiễu cô rất lâu rồi, cô không hiểu vì sao người đàn ông kia lại đối với mình như thế?

Cô tuyệt đối không phải là kiểu con gái khiến cho đàn ông vừa gặp liền không thể buông tay, cô phải tự mình hiểu chứ? Chỉ sợ người đàn ông này có mục đích gì đó thôi.

"Bởi vì tôi thích em." Hắn nhìn cô, thản nhiên cười nói, mặt không đỏ thở không gấp, không chút dè chừng, da mặt thật sự rất dày.

Lý Quả lại vì câu nói này mà đỏ mặt, nhưng không phải vì động tâm, mà vì bên cạnh còn có Hoàng Nhi và vài người nữa. Quá mất mặt, cô phải giấu mặt vào đâu đây?

Đám người Hoàng Nhi bị lời tỏ tình của Vương làm cho thẹn thùng, mắt sáng lấp lánh như sao, cảm thấy vui mừng thay Lý Quả, ánh mắt nhìn Lý Quả đã khác hẳn bình thường.

"Không nên nói lung tung, mục đích cuối cùng của anh là gì? Tôi nói cho anh biết, tôi không có gì cả, chỉ có mỗi cái mạng thôi." Cô kiên quyết phá tan bầu không khí xấu hổ này, vô cùng thẳng thắn nói.

Mặc Nhật Tỳ cười cười, sau đó nói giống như đùa: "Tôi muốn sinh mạng của em, còn có . . .Người em."

Biến thái, đáng sợ! Lý Quả chợt lạnh lòng vì câu nói này, có chút tức giận, song cô vẫn nhịn xuống. Bởi vì ở trong đây, cô không thể làm gì được. Lối ra duy nhất chính là rời đi, rời khỏi chỗ này.

"Đây, ăn miếng bánh đi, đừng làm khó bản thân nữa." Mặc Nhật Tỳ đưa cô một miếng bánh, cười tít mắt khuyên nhủ.

Lý Quả không muốn để ý tới anh ta, nhưng ngẫm lại vẫn thấy lời của anh ta rất có lý. Trước khi giết người cũng phải để người ta ăn no chứ, huống chi hiện tại cô được ăn, được uống, được hưởng thụ, vậy sao không tận hưởng? Cô đâu có ngu?

Cho nên, vốn có chút kháng cự, vừa nghĩ thông suốt, liền muốn ăn những thứ mình thích, uống những đồ mình yêu.

"Tôi muốn cái kia." Lý Quả chỉ chỉ điểm tâm đặt trước mặt Mặc Nhật Tỳ, ra lệnh.

Mặc Nhật Tỳ mỉm cười, ngoan ngoãn gắp vào bát cho cô.

"Rót trà đi, khát rồi." Cô vừa ăn vẫn không quên ra lệnh cho Mặc Nhật Tỳ, để anh ta phục vụ mình.

Hắn cũng không phản đối, lập tức rót một ly trà thơm ngát, đặt trước mặt Lý Quả. Tóm lại là cầu gì được nấy, tự mình phục vụ.

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn để mình sai khiến của Mặc Nhật Tỳ, cuối cùng trong lòng cô cũng cân bằng rồi. Ít nhất cũng rất thoải mái, tức giận giảm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.