Hắn vô cùng thưởng thức, uống xong một bên lập tức đổi sang bên khác, trái phải thay phiên, cũng không quan tâm đúng sai, còn càng uống càng nghiện, càng uống càng thích.
Cục cưng đương nhiên biết phụ vương mình đang làm gì, bé vốn muốn mặc kệ, bởi vì mẫu hậu không phải của riêng bé, không có phụ vương thì đâu có bé, cho nên bé cũng vui vẻ mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng đến khi bé cảm thấy phụ vương vậy mà có chút biến thái, uống lâu như thế vẫn chưa đủ, nhất thời bé có chút sốt ruột, phụ vương uống hết sữa của mẫu hậu rồi thì bé còn gì để uống đây? Uống sữa của nhũ mẫu à? Không, không, không, đánh chết cũng không uống, bé không thích uống sữa của người khác, chỉ uống của mẫu hậu thôi, không uống được thì bé tình nguyện tuyệt thực.
Mặc Nhật Tỳ đang uống đến nghiền, uống đến sung sướng, hoàn toàn không hề lưu ý đến bên kia truyền đến chấn động nho nhỏ, chuyên tâm uống liên tục, không nghĩ tới để lại một chút cho con mình. Chỉ sợ hắn chưa từng nghĩ tới sữa cũng có hạn, cho nên hắn vốn không lưu ý vấn đề của bé con.
Cục cưng vốn muốn đợi phụ vương mình cảm thấy có chút gì đó, đừng có mà uống hết, nhưng ai ngờ phụ vương vốn không nghĩ đến bé, còn tiếp tục uống, uống liên tục, uống đến mức bé con âm thầm sốt ruột trong lòng.
Lão tử tranh sữa với con, chuyện này truyền ra không phải đáng chê cười sao!
Phụ vương ơi phụ vương, xin ngài nghĩ đến con được không? Đừng uống nữa, còn uống nữa là đêm nay con không có đồ ăn đâu đấy, bụng nhỏ sẽ đói, sẽ bị đau bụng đó, được không?
Nếu như Mặc Nhật Tỳ biết con mình nghĩ như vậy, không biết hắn có thể xấu hổ hay không, hoặc là giận tím mặt, nhưng cho dù hắn biết, hắn cũng sẽ không buông tha 'mỹ thực' trước mắt.
Bé con quyết định không nhịn nữa, cứ nhịn xuống thì bé đã có thể cảm giác được sữa của mẫu hậu chẳng còn bao nhiêu, sắp bị phụ vương uống hết rồi.
Bé cũng rất thích uống sữa của mẫu hậu, sao phụ vương không biết kiềm chế như vậy chứ? Uống một chút, nếm một chút là được mà, nào có thể vô lại như vậy, không sốt ruột cho con mình.
“Oe...” Đột nhiên, một tiếng khóc của trẻ con đột ngột vang lên trong đêm khuya yên tĩnh, nhất thời hù dọa nam nhân nào đó đang liều mạng uống sữa.
Mặc Nhật Tỳ suýt chút nữa đã bị tiếng khóc kia làm cho tức chết, hù ngã. Hắn nhanh chóng kéo y phục của cô xuống, sau đó vội vàng giả vờ như ngủ say, còn đưa lưng về phía cô.
“Oe...”
Cục cưng vẫn đang khóc, tuy rằng bé đã biết phụ vương bị mình dọa cho chạy mất, nhưng bé bi thương phát hiện sữa của mẫu hậu đã chẳng còn bao nhiêu cho mình uống, không khỏi thật sự đau buồn, lập tức nghiêm túc khóc rống lên.
Lý Quả bị tiếng khóc của cục cưng làm cho bừng tỉnh, hoàn toàn không hề chú ý tới thân thể của mình có gì khác thường, mà là sốt ruột bế cục cưng đang khóc nháo lên,-vừa vỗ nhẹ vừa ôn hòa dựa sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, ân cần hỏi: “Cục cưng ngoan, đừng khóc, làm sao vậy? Đói bụng hay là muốn đi tiểu nhỉ?” Cô nói xong, mở chăn bao quanh hạ thân của bé ra xem xét, phát hiện bé không có đái dầm, nên nghĩ hẳn là đói bụng.
“Đây đây đây, cục cưng ngoan, đừng khóc nữa, nhất định là đói bụng rồi, mẹ cho con uống sữa nhé.” Cô vén áo trên người, đút đóa hồng mai vào cái miệng nhỏ nhắn của bé.
Cục cưng liền há mồm ngậm vào, sau khi hút vài cái, bé tức giận phát hiện chẳng còn bao nhiêu sữa cho mình, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, suýt chút nữa đã muốn tìm phụ vương tính sổ.
Sao phụ vương có thể như vậy chứ? Làm sao có thể giành của bé, quá đáng, quá đáng, quá đáng giận. Bé tức giận đến hút mấy cái liền dừng, buông lỏng cái miệng nhỏ nhắn, nhưng lần này bé không khóc mà là hơi giật giật khóe miệng.
Mặc Nhật Tỳ suýt chút nữa đã bị phát hiện, cũng may Lý Quả không chú ý tới bản thân, lúc này hắn cố ý giả vờ như bị đánh thức, giả vờ giả vịt tỉnh dậy, mắt lim dim nhìn cô, lại ngó ngó bé con trong lòng cô.
“Con bị làm sao vậy? Sao đột nhiên khóc toáng lên thế? Có phải đói bụng hay không? Hay là thấy khó chịu?” Hắn thân thiết hỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bực.
Bé con chưa bao giờ khóc nháo, sao đúng lúc mình uống trộm sữa lại khóc toáng lên chứ, hắn nghĩ mãi không ra, thậm chí là có chút hoài nghi.