Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 261: Chương 261: Xin ngươi đừng xuất hiện trên giường của ta nữa






Ngủ ở trong phòng nàng? Mặc Nhật Tỳ chớp chớp mắt, hắn biết là phòng của nàng, thế nhưng có làm sao đâu?

"Đây là cung điện của bổn vương, bổn vương muốn nghỉ ở cung nào thì nghỉ ở cung đó, ngươi có ý kiến gì?" Hắn thản nhiên nói, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.

Đúng vậy, đây là địa bàn của hắn, nhà của hắn, hắn muốn ngủ ở chỗ nào thì ngủ ở chỗ đó, cô đâu thể xen vào được, Lý Quả vừa nghĩ vậy, càng phát cáu, mùi vị ăn nhờ ở đậu thật không dễ chịu mà.

Nhưng là, "Ta không có ý kiến gì, chỉ là xin ngươi đừng xuất hiện trên giường của ta nữa, được chứ?" Cô cố nén toàn bộ lửa giận, cũng ăn nói thản nhiên giống hắn.

Bởi vì câu nói này mà mặt Mặc Nhật Tỳ lập tức đen sì, nàng cho rằng hắn muốn xuất hiện trên giường của nàng à, còn không phải do 'hắn ta' sao, thế nhưng nếu như có thể chọc nữ nhân này tức chết, cũng rất đáng giá. -diễn đàn lê quý đôn-

"Bổn vương muốn xuất hiện trên giường của ai thì xuất hiện trên giường của người ấy, mọi thứ ở đây đều là của bổn vương, bao gồm cả người cả giường, còn có...Ngươi nữa." Tâm tình của hắn đột nhiên chuyển tốt lên, phát hiện nếu như có thể chọc nữ nhân này tức chết, kỳ thật cũng là một chuyện rất vui vẻ.

"Ngươi..." Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lý Quả thật sự bị hắn chọc giận đến sắc mặt đại biến, sau đó lại nói không ra lời, cô vốn không phải là người lanh lợi, da mặt dĩ nhiên không dày bằng hắn.

Thấy bộ dáng ấy của cô, tâm tình của Mặc Nhật Tỳ càng tốt hơn, suýt chút nữa đã muốn bật cười thật to, nhưng hắn vẫn khống chế được, bởi vì dù sao cũng chưa từng cười như vậy.

"Ngươi cút cho ta." Cô trợn mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Bổn vương không cút, bổn vương cứ thích ở lại đây đấy." Hắn đột nhiên hưng trí bừng bừng, thậm chí có một ý nghĩ tà ác nho nhỏ, nàng không muốn nhìn thấy mình, không muốn mình ở trong đây, như vậy hắn càng muốn ở lại.

Ha ha ha, chỉ cần chỗ nào có nàng vậy thì nhất định có hắn.

"Vô lại." Cô nổi trận lôi đình không chút nghĩ ngợi liền mắng.

Vô lại? Từ này hắn thích, hình như còn rất đúng nữa, hắn không hề tức giận, ngược lại còn bày ra dáng vẻ vô lại, càng thêm thuận theo lời của cô.

Lần này, cô tức giận đến hết chỗ nói rồi, lại không thể làm gì hắn, khiến cho cô càng thêm căm tức, có một loại cảm giác vô lực ập vào trong lòng.

"Ta muốn đi ngủ, ngươi mau đi ra ngoài cho ta." Cuối cùng, cô nhẫn xuống, nói lời lạnh nhạt đuổi hắn đi.

"Ta cũng buồn ngủ, nhưng ta chỉ muốn ngủ ở trong này." Hắn thật đúng là định làm kiểu người vô lại đến cùng, lập tức cười hì hì, nói với cô như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.