Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 18: Chương 18: Đầu sỏ gây nên




Tất cả mọi người, trên mặt đều bày ra bộ dáng ngu dại, trố mắt nhìn chằm chằm Yêu Thần và Liễu Lan Yên.

Đại não như ngừng hoạt động, căn bản không có biện pháp tiêu hóa ý tứ trong câu nói vừa rồi của Yêu Thần.

Ầm vang một tiếng, không biết là cốc rượu của ai bị ngã, tiếng vỡ vang lên như ngưng kết áp lực không khí trong phòng.

Thân thể Liễu Hâm Dung đột nhiên chấn động, đôi mắt vốn đã trừng lớn lại to thêm vài phần.

Vừa rồi Yêu Thần nói cái gì?

Muốn, muốn đem nội đan của hắn cho Liễu Lan Yên sao?

Điên rồi.

"Ngươi nói bản tôn điên rồi?" Một thanh trong suốt như suối vang lên, lúc này mới khiến cho thần trí hỗn độn của Liễu Hâm Dung giật mình tỉnh lại, hoảng sợ phát hiện, mình vậy mà trong lúc bất tri bất giác, đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

"Tôn, tôn chủ......... tôi, tôi, tôi......... tuyệt đối không có ý này!" Thanh âm thanh nhã dễ nghe truyền vào trong tay Liễu Hâm Dung, không khí gì bùa đòi mạng từ địa phủ, sợ tới mức mặt nàng ta trắng bệch, không ngừng dập đầu, trán nện từng phát từng phát vào phiến đá rắn chắt trên mặt đất.

Những tiếng thùng thùng thùng vang lên trong đêm trăng, tuy ngọn đèn dầu không thể chiếu rõ tất cả mọi góc, nhưng vẫn có thể chiếu sáng nơi cần chiếu để mọi người có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Nói thí dụ như, phiến đá hoa kia đã ngày càng đỏ sẫm, máu đỏ sềnh sềnh cùng với tiếng dập đầu thùng thùng cũng ngày càng nhiều.

Liễu Hâm Dung lúc này hoàn toàn khác với người có ý định kết liễu Liễu Lan Yên lúc nãy, giờ phút này huyết dịch toàn thân nàng đều như ngưng kết lại, tất cả dây thần kinh trong đầu đều buộc chặt đến cực hạn.

Cái gì cũng không biết, không có cảm giác được sự đau đớn nơi trán, càng bất chấp ánh mắt của những người xung quanh, chỉ dựa vào bản năng dập đầu thần tốc phát từng phát, miệng một tiếng lại một tiếng không ngừng nức nở cầu xin.

Máu loãng sềnh sệch đã khiến cho tóc bếch dính vào tráng, bẩn thỉu dơ dáy, quét đi trang dung tinh xảo của nàng.

Yêu Thần nửa dựa vào ghế nệm, liếc xéo Liễu Hâm Dung đang run rẩy trên đất, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Thật xấu."

"Đúng, đúng, tôn chủ nói rất đúng, ta cực kỳ xấu, cực kỳ xấu." Liễu Hâm Dung sợ tới mức chỉ còn biết lặp lại theo lời Yêu Thần, chỉ cần có thể giữ lại được tính mạng.

"Tôn chủ, tiểu nữ không phải cố ý muốn mạo phạm tôn chủ đại nhân. Điều là do Liễu Lan Yên hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh tôn chủ đại nhân đại lượng, thỉnh không cần hiểu lầm người vô tội." Liễu Tấn Lợi cũng bị dọa, trong lúc bối rối theo bản năng đẩy Liễu Lan Yên ra ngoài.

Chỉ cần có thể giữ được nữ nhi của hắn là tốt rồi, cái thứ vướng bận Liễu Lan Yên kia, tốt nhất nên chết sớm.

Nhìn Liễu Tấn Lợi bên dưới, khóe môi Yêu Thần chậm rãi nâng lên, không nóng không lạnh hỏi một câu: "Ý của ngươi là, không buông tha cho nữ nhi của ngươi, bản tôn liền không độ lượng, thích hiểu lầm người vô tội?"

"Lớn mật!" Yêu chủ vừa nghe yêu thần nói, cả kinh lập tức lớn tiếng quát Liễu Tấn Lợi.

Liễu Tấn Lợi có chết cũng không sao cả, nhưng không thể liên lụy người trong Vương tộc.

"Chủ thượng, tôn chủ, thuộc hạ không có ý này, không phải ý này....." Liễu Tấn Lợi sợ tới mức giống như nữ nhi của hắn, liều mạng dập đầu, bang bang ầm, dùng lực đập mạnh xuống, còn không dám dùng yêu lực để bảo vệ trán, không đến vài cái, trán đã thấy máu.

Một cử động kia của Yêu Thần đã khiến cho mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết thế nào, dường như lúc đầu người đắc tội Yêu Thần là Liễu Lan Yên đúng không, sao lúc này lại đổi thành Liễu Tấn Lợi và Liễu Hâm Dung trở thành tội nhân?

"Liễu Lan Yên, ngươi còn không nhanh thỉnh tội với tôn chủ?" Liễu Tấn Lợi lớn tiếng quát với Liễu Lan Yên đang đứng một bên không thèm đếm xỉa tới.

Liễu Lan Yên cau mày, vô tội nói: "Ta lại không có đắc tội với hắn, sao lại muốn ta thỉnh tội?"

Lời của Liễu Lan Yên khiến cho mọi người sợ tới mức thiếu chút nữa thở không ra hơi, lời nói không biết sống chết như vậy mà nàng ta cũng dám nói ra? Xem ra, nàng ta thật là đã sống quá thư thái, muốn lĩnh hội cái gì gọi là muốn sống không được.

"Tôn chủ, hà tất phải tức giận với một nha đầu chứ?" Dư Hân Dật bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ từ bên cạnh đi tới, cười hề hề nói: "Nha đầu kia ngày thường đều điên điên khùng khùng như thế."

Thấy được Dư Hân Dật, trong mâu trung Yêu Thần hiện lên một ý cười không rõ hàm ý, tốc độ rất nhanh, nhưng cũng không qua được mắt của Dư Hân Dật.

Trong lòng Dư Hân Dật run lên, Yêu Thần này đến cuối cùng là muốn cái gì?

"Điện hạ rất quen thuộc với nàng?" Vừa không nói tha thứ cũng không nói sẽ phạt nặng, ngược lại Yêu Thần lại như thật như giả hỏi một câu như vậy, khiến như Dư Hân Dật không biết phải trả lời thế nào.

Sao hắn cảm thấy ý cười bên môi Yêu Thần, có vẻ không đúng lắm?

Trong nụ cười ôn hòa kia, vậy mà lại ẩn chứa sát khí dày đặc, khiến cho yêu lực trong thân thể hắn không thể không chế được mà bốc lên, làm hại hắn dùng hết khí lực mới có thể đè ép được yêu lực thiếu chút nữa đã phun trào, lúc này mới không làm bại lộ thực lực của hắn.

Hắn chọc Yêu Thần sao?

Sao lại có địch ý với hắn?

"Tôn chủ, chuyện này......... Vẫn là nên trực tiếp xử lý đầu sỏ gây nên đi." Yêu chủ quyết định hy sinh Liễu Lan Yên, nàng ta vốn là một kẻ vô dụng, dùng một mạng của nàng ta đổi lấy tánh mạng của vài người khác thấy thế nào cũng là có lời.

Yêu chủ vừa thốt lên xong, vẻ mặt của đại đa số mọi người đều buông lỏng xuống, có lẽ cách nghĩ của mọi người cũng giống với yêu chủ.

Người vô dụng, giết liền giết, còn có thể giữ được Đại Trưởng Lão và Điện hạ, đây tự nhiên là kết quả tốt nhất.

"Đầu sỏ gây nên?" Dường như Yêu Thần rất xem trọng vấn đề này, cười nhìn Yêu chủ: "Ừ, quả thật nên làm thế."

Nghe thấy Yêu Thần nói như thế, yêu chủ thầm thở phào một cái, không tệ không tệ, không có liên lụy quá nhiều.

"Tôn chủ........."

"Lui ra!" Ánh mắt yêu chủ lạnh lùng, lớn tiếng quát Dư Hân Dật, ngắt lời không cho hắn mở miệng nói chuyện.

Hiện giờ Yêu Thần rất không dễ dàng mới nhả ra, chẳng lẽ hắn còn muốn chuyện ngoài ý muốn gì xuất hiện sao?

"Tôn chủ, người xem phải xử trí thế nào?" Yêu chủ không để cho Dư Hân Dật phản bác, vội vàng lấy lòng Yêu Thần hỏi ý kiến.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Yêu Thần cũng không trực tiếp đưa ra đáp án, mà vứt vấn đề lại cho yêu chủ.

Yêu chủ vừa nghe, âm thầm nghiền ngẫm, Yêu Thần nói như thế, nhất định là giận giữ, một khi đã như vậy, đương nhiên là trách phạt càng nặng càng tốt.

"Ném nàng ta vào đảo trùng, hay là đưa vào cốc yêu điên, để cho những con yêu điên này đối phó với nàng ta?" Yêu chủ nói xong, căn bản không để ý đến sắc mặt của một số người đã đột nhiên biến sắc.

Ở yêu giới ai chẳng biết rằng trong trùng trong đảo đều là những loại trùng độc, người nào lên đó sẽ lập tức bị trùng độc nhấn chìm, trực tiếp gặm đến xương cốt cũng không còn.

Còn đến cốc yêu điên, những con yêu ở đó đều là yêu bị lưu đày ra ngoài, bị giam cầm trong thời gian dài, làm cho thần kinh của bọn họ đều thất thường, trong lòng tràn ngập cừu hận. Bị đưa đến nơi đó...... Không chịu được bao lâu, cũng sẽ bị hành hạ đến điên.

Hai cái trừng phạt này thật khiến người ta không rét mà run, chỉ cần ngẫm lại, liền có người sợ đến toàn thân phát run.

Yêu Thần vừa ý gật gật đầu: "Được được."

Vừa thấy Yêu Thần hài lòng, yêu chủ lập tức hạ lệnh phân phó thị vệ: "Người tới, kéo Liễu Lan Yên ra ngoài."

Thị vệ xông tới, muốn bắt Liễu Lan Yên đi.

Trên khuôn mặt trộn lẫn với máu loãng của Liễu Hâm Dung lộ ra ý cười âm độc nhàn nhạt, Liễu Lan Yên, rốt cuộc cũng biến mất. Vừa rồi chịu khổ, chịu hoảng sợ, tất cả đều đáng giá!

Ngay trong khoảng khắc mành chỉ treo chuông này, thanh âm lạnh lùng mà trong veo đột nhiên vang lên: "Từ từ."

Câu nói của Yêu Thần lập tức khiến cho động tác của thị vệ ngừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn, chỉ thấy nam tử này đột nhiên giơ tay lên, ngón tay như ngọc thạch tạo hình nhẹ nhàng giơ lên, bên môi nổi lên ý cười nhu hòa như gió xuân, nhẹ nhàgng nói: "Bản tôn nói là nàng ta."

Mọi người theo ngón tay Yêu Thần nhìn qua, mục tiêu đúng là -- Liễu Hâm Dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.