Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 2: Chương 2: Trưởng nữ




"Ám Nhất." Âm thanh ôn hòa thật giống như vang lên sát bên tai, Ám Nhất cả kinh vội vàng thu hồi ánh mắt, ẩn vào trong bóng tối, cũng không dám lại đi dòm ngó người mà Tôn chủ vừa nhìn nữa.

Nữ tử kia rốt cuộc là ai?

Đè xuống tò mò trong lòng, Ám Nhất tùy thời đều có thể mất mạng, không dám mạo hiểm phạm vào Tôn chủ.

Chỉ là nữ tử ở nơi xa trong núi kia đã gợi lên tò mò của hắn.

Trong Viễn Sơn, nữ tử kia căn bản cũng không biết từng cử động của nàng đã rơi vào trong mắt những người khác, vẫn ở chỗ cũ không nhanh không chậm nhặt nhánh cây.

"Ai da, tiểu thư của ta ơi, tại sao người vẫn còn ở nơi này?" Một phụ nhân hơn 40 tuổi nâng váy chạy tới, một phát bắt được tay của nữ tử, "Tiểu thư của ta, trời cũng đã tối, sao người vẫn chưa về nhà?"

Liễu Lan Yên ngây ngô cười với phụ nhân: "Tần di, con còn chưa có nhặt đủ củi đốt, không làm xong, sẽ không có cơm ăn ."

"Người nào? Tên cẩu nô tài nào dám nói với tiểu thư như vậy?" Tần di tức đến chống nạnh rống giận.

"Là Hâm Dung tỷ tỷ. . . . . ." Liễu Lan Yên không cảm thấy có cái gì không đúng, thành thật trả lời, cũng không quên nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tần di: "Tần di tức giận sao?"

Nhìn bộ dáng sợ hãi ngây ngô của Liễu Lan Yên, dù là rất tức giận, Tần Tụ cũng không có phát hỏa, áp chế cơn thịnh nộ, đưa tay xách giỏ trúc trên đất lên, bên trong đã có đầy củi đốt.

Xách trong tay cân nhắc, đối với yêu quái có yêu lực như bọn họ mà nói, những thứ này căn bản cũng không tính là gì, nhưng là, tiểu thư nhà bọn họ một chút yêu lực cũng không có.

Bị một sọt củi đốt nặng như vậy đè xuống, bả vai nhỏ bé của tiểu thư làm thế nào chịu nổi?

"Tiểu thư của ta, nàng ta bảo người đi, người liền đi sao? Người chính là đại tiểu thư của Liễu gia đó!" Tần Tụ vác giỏ trúc lên vai, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Liễu Lan Yên đi trở về.

Vừa đụng vào bàn tay kia, Liễu Lan Yên theo bản năng rụt tay lại, giấu trong tay áo, lại bị Tần Tụ nhanh tay lẹ mắt một phát bắt được giơ lên trước mặt.

"Xem ta trở về có đánh chết con tiện nhân kia hay không!" Vừa nhìn trong lòng bàn tay mềm mại hiện đầy vết thương nho nhỏ, Tần Tụ cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, vừa kéo Liễu Lan Yên hóa thành một cơn gió màu xanh lá trực tiếp trở lại Liễu phủ.

"Liễu Hâm Dung, ngươi đi ra cho ta!" Tần Tụ vừa về tới phủ liền trực tiếp một cước đá văng cửa chính, rống lên.

Tiếng quát của Tần Tụ khiến cho tất cả người làm trong Liễu phủ đều chạy ra, chỉ chỉ chõ chõ Tần Tụ phách lối.

"Ai cha, ta tưởng là ai chứ, thì ra là Tần Tụ." Liễu Hâm Dung lắc lư eo nhỏ uốn éo bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo, nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân, cùng với dung mạo bình thường của Liễu Lan Yên tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, hai người đứng ở nơi đó, một là tức giận đỏ mặt một người khác thì mặt tái xanh.

"Liễu Hâm Dung, tại sao ngươi lại bảo tiểu thư đi kiếm củi đốt?" Tần Tụ cũng mặc kệ chung quanh có bao nhiêu người nhìn, nàng bây giờ đã tức tới mức đầu bốc khói, nàng chính là không thể chịu được có người khi dễ tiểu thư của nàng.

"Tại sao?" Liễu Hâm Dung che miệng cười duyên, cứ như nghe được một chuyện cười kinh thiên động địa nào đó, bất thình lình tiếng cười dừng lại, lạnh lùng quát lớn, "Tần Tụ, ngươi là nô tỳ mà dám nói chuyện với ta như vậy sao?"

"Người tới, vả miệng cho ta!" Liễu Hâm Dung phân phó một tiếng, tỳ nữ cận thân nàng lập tức tiến lên, muốn bước tới vả miệng.

"Liễu Hâm Dung, ngươi dám?" Tần Tụ giận dữ nói.

"Hừ, ta có cái gì không dám?" Liễu Hâm Dung cười khẩy nói, "Tần Tụ ngươi là kẻ dưới mà dám mạo phạm người trên, là ai cho ngươi quyền hạn như vậy, chẳng lẽ là vị tiểu thư Lan Yên này của chúng ta sao?"

"Ngươi. . . . . ." Tần Tụ sững sờ, tất cả những lời sắp nói ra đều nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không phun ra được.

"Người làm vĩnh viễn là người làm, nhớ, bây giờ ở Liễu phủ ai mới là đương gia!" Liễu Hâm Dung kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "Hôm nay lão gia của Liễu gia là cha ta, cũng không phải là cái loại đại bá ‘vì chủ hy sinh thân mình’ đó!"

"Nếu không phải Yêu Chủ nể tình lão gia nhà ta, thì phụ thân ngươi như thế nào vớt được vị trí trưởng lão này? Tiểu thư nhà ta mới thật sự là nhi nữ của trưởng lão!" Tần Tụ một bước cũng không nhường, cãi lại, nàng không cho phép người khác khi dễ tiểu thư nhà mình, huống chi là cái thứ chim cưu chiếm tổ chim khách- Liễu Hâm Dung này.

"Vậy thì như thế nào? Hôm nay trưởng lão của Yêu Giới là cha ta, ta mới là nhi nữ của trưởng lão!" Liễu Hâm Dung vênh váo hung hăng khiến Tần Tụ tức giận.

"Ngươi. . . . . ." Tần Tụ tức giận trợn trừng mắt nhìn Liễu Hâm Dung.

Nàng chỉ là mới xuất môn ra ngoài làm việc mấy ngày, trở lại mới biết tiểu thư nhà mình lại bị người như thế khi dễ, nàng làm sao nhịn được cái khẩu khí này?

"Tần di, chúng ta trở về đi thôi. . . . . ."

Âm thanh sợ hãi, cùng với lực độ yếu ớt lôi kéo ống tay áo nàng, khiến Tần Tụ đau lòng, mắt chua xót, tiểu thư nhà nàng rõ ràng là nhi nữ của trưởng lão phong quang vô hạn ở Yêu Giới.

Nếu không phải lão gia xảy ra việc ngoài ý muốn, khiến nhị thúc của tiểu thư thay thế vị trí trưởng lão, thì nơi nào đến phiên Liễu Hâm Dung ở chỗ này làm mưa làm gió?

"Được, tiểu thư, chúng ta trở về." Tần Tụ biết hiện tại nàng không thể không nuốt xuống cục tức này, vì muốn tiểu thư có một chỗ an thân, nàng không thể tranh chấp, chỉ là, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đem tất cả những gì mà tiểu thư đã phải chịu trả lại gấp bội cho nàng ta.

Tần Tụ giơ cái giỏ củi đốt nặng trịch kia lên, một tay lôi kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Liễu Lan Yên hướng Thiên viện mà đi.

"Ở đây đang náo loạn chuyện gì?" Liễu Tấn Lợi nhìn thấy nhiều người tụ tập ở Tiền viện như vậy, khó chịu quát lớn.

"Cha." Liễu Hâm Dung xoay người, hơi hành lễ, "Còn không phải là do cái tên nô tỳ Tần Tụ này không biết tôn ti, vô lễ chống đối, nói chủ nhân của Liễu phủ này là người khác."

Liễu Hâm Dung biết phụ thân mình không thích nghe nhất chính là người bên ngoài nói về đại bá, kiêng kỵ nhất chính là có người nói hắn ỷ vào ân huệ của đại bá mới được lên làm trưởng lão Yêu Giới.

Quả nhiên, vừa nói xong, liền nghe được Liễu Tấn Lợi thô lỗ mắng to: "Tần Tụ!! Miệng ngươi ăn cứt rồi sao?"

Vừa nghe phụ thân của mình thế nhưng mắng ra thô tục như thế, Liễu Hâm Dung chỉ biết rõ mình đã thành công nhóm lên lửa giận của phụ thân, vội vàng an ủi: "Cha, người không cần quá tức giận, chỉ là lời nói của một tiểu tiện tỳ thôi mà."

Liễu Tấn Lợi cũng không có như Liễu Hâm Dung dự đoán sẽ lập tức xử trí Tần Tụ, mà ngược lại, vung ống tay áo, vội vàng ném xuống một câu: "Hừ, trở lại hẳng nói."

Xoay người liền muốn rời đi.

"Cha. . . . . ." Liễu Hâm Dung vội vàng kêu, tại sao cha lại dễ dàng bỏ qua cho Tần Tụ như vậy? Nàng một phen khích bác chẳng phải là uổng phí sao?

"Đại tiểu thư, Yêu Chủ cho mời lão gia gấp." Gã sai vặt bên cạnh Liễu Tấn Lợi vội vàng nở nụ cười, chỉ sợ Liễu Hâm Dung tức giận.

"Hâm Dung tỷ tỷ, cứt ăn ngon không?" Liễu Lan Yên cau mày tò mò hỏi.

"Tiểu thư!" Tần Tụ bất đắc dĩ hô nhỏ một tiếng.

"Ăn ngon, ăn rất ngon đấy." Liễu Hâm Dung lập tức phản ứng kịp, trên mặt lộ ra hả hê âm hiểm cười, một nữ nhân ngu dại như vậy dựa vào cái gì cùng nàng tranh sự chú ý của người kia?

"Thật?" Liễu Lan Yên vui mừng chứng thực nói.

"Thật, không tin ngươi có thể hỏi cha. Cha chắc chắn sẽ không lừa ngươi." Liễu Hâm Dung quay đầu hướng phụ thân mình chỉ chỉ, nàng biết, Liễu Lan Yên tồn tại vẫn là một cái gai trong lòng phụ thân.

"Nhị thúc. . . . . ." Liễu Lan Yên vẫn luôn sợ Liễu Tấn Lợi, hèn nhát hạ mi mắt hỏi.

"Thật, ăn rất ngon!" Liễu Tấn Lợi châm chọc hừ lạnh, hất tay áo lên sải bước rời đi.

Nếu không phải cố kỵ tiếng người, hắn làm sao lại để cho cái nha đầu ngu dại này còn sống ở trước mặt mình.

Nàng xuất hiện một lần, là lại một lần nhắc nhở hắn là mượn "Ân nghĩa" của đại ca mới lên tới vị trí trưởng lão, hắn có chỗ nào không bằng đại ca chứ?

Thật là cái thứ chướng mắt!

Nhìn phụ thân vội vã mà đi, Liễu Hâm Dung hả hê lắc mông quay trở về hậu viện, xem bộ dáng cười trộm của đám hạ nhân, mục đích nhục nhã Liễu Lan Yên đã đạt được, trong lòng nàng thư thái rất nhiều, tất nhiên liền trở về nghỉ ngơi.

Cũng không có ai chú ý tới Liễu Lan Yên được Tần Tụ dìu về trắc viện, trong đôi mắt ngây ngô kia thoáng qua một tia sáng tàn ác khiến người ta sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.