Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 66: Chương 66: Ý nghĩa đằng sau




"Băng Lăng, ngươi lại kích động rồi." Đối với Băng Lăng lòng nóng như lửa đốt, Liễu Lan Yên ngược lại một chút cảm giác khẩn trương cũng không có.

"Tiểu thư, làm sao ta có thể không kích động?" Trong lời nói của Băng Lăng không còn vui sướng dí dỏm như thường ngày, cả người nàng đã bị sợ hãi thật sâu bao vây lại, giống như bên cạnh Liễu Lan Yên đã xuất hiện đầy kẻ địch, tùy thời đều có thể bỏ mạng.

"Băng Lăng, ngươi không tin vào năng lực của ta sao?" Liễu Lan Yên buồn cười nói, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng lo lắng không yên của Băng Lăng bây giờ.

"Tin, ta đương nhiên là tin tưởng năng lực của tiểu thư." Đối với Liễu Lan Yên, Băng Lăng là cực kỳ bội phục, nhưng mà. . . . . ."Tiểu thư à, đây là phải đối phó với kẻ địch của Yêu Thần đó. Này có thể xem là cùng một cấp bậc sao?"

Dám đi đối phó với Yêu Thần, thực lực dĩ nhiên là phải rất cao, nếu không, chạy tới đối phó Yêu Thần, không phải chịu chết sao?

"Không cần suy nghĩ quá nhiều. Chuyện của ta còn chưa hoàn thành, đương nhiên ta sẽ không chết được." Liễu Lan Yên cười cười chuyển đề tài đi, "Đúng rồi, hắn vẫn còn tu luyện chứ?"

"Vâng, vẫn còn đang tu luyện, tạm thời không có động tĩnh gì." Băng Lăng há mồm muốn nói, chỉ là, cuối cùng vẫn là lựa chọn nghe theo Liễu Lan Yên nói sang chuyện khác.

Đi theo Liễu Lan Yên nhiều năm như vậy, còn không biết tính tình của nàng sao?

Chuyện nàng đã quyết, trước nay đều chưa hề thay đổi.

Hôm nay dù có khuyên thế nào cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là chú ý tình hình bên ngoài nhiều một chút, tùy thời lấy được tin tức cho tiểu thư mới phải.

"Ừ, có chuyện gì ta sẽ lại liên lạc với ngươi." Liễu Lan yên cười kết thúc liên lạc, chỉ là, nàng cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng nổi đóa ở trong nhà của Băng Lăng.

Đứng dậy, đi tới bên giường, chui vào trong chăn mềm nhũn, tháo giầy rồi dùng chăn bọc mình lại, Liễu Lan Yên thoải mái nhắm hai mắt.

Vấn đề mà Băng Lăng nói, nàng không phải là không có nghĩ tới.

Nói thật, thân phận của Yêu Thần dĩ nhiên là cực kỳ tôn quý, hắn là Thần Hộ Mệnh của Yêu Giới, mà nàng lại có thể trở thành đệ tử của Yêu Thần, lấy được Yêu Thần sủng ái đặc biệt, dĩ nhiên là ghen chết mọi người.

Nhưng mà, tất cả mọi chuyện đều luôn có hai mặt, có tốt thì có xấu.

Nàng dường như là được Yêu Thần cực hạn sủng ái, nhưng đồng thời cũng là từng bước từng bước đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió.

Người kính trọng Yêu Thần, đương nhiên cũng sẽ kính trọng nàng y như vậy, người sợ hãi Yêu Thần, cũng đương nhiên sẽ không dám đắc tội nàng.

Và cũng là như vậy, người muốn đối phó Yêu Thần, thì đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện bắt nàng để uy hiếp Yêu Thần trước tiên.

Điện Vô Trần, đó là cấm địa chỉ có Yêu Thần mới có thể đặt chân đến.

Nhưng bởi vì nàng mà phá lệ, trừ Yêu Thần ra, thì nàng là người đầu tiên sống ở đó.

Cực hạn vinh sủng, cực hạn nguy hiểm.

Đừng quên thân phận của Yêu Thần, thần của Yêu Giới, chính xác hơn mà nói là Thần Hộ Mệnh của Yêu Giới.

Yêu Giới bởi vì có Yêu Thần trấn giữ mà mới có thể an nhiên vượt qua một năm rồi lại một năm, ngay cả yêu ma bình thường trong Yêu Giới, cũng đều là nhận lấy ân huệ của Yêu Thần.

Nếu không phải nhờ có lực lượng của Yêu Thần, phong bế Yêu giới lại thì những yêu ma kia sẽ không có cách nào tu luyện được yêu lực, và yêu ma mới sinh cũng làm sao có thể vừa sinh ra liền biến thành hình người?

Yêu ma có yêu lực, khi sinh hạ đời sau, đương nhiên sẽ kế thừa được lực lượng mạnh nhất của huyết thống nhất đẳng.

[Chọc nhầm nam nhân yêu nghiệt được chuyển ngữ và đang chính thức tại dienanlequydon]

Chỉ là, mọi việc đều có ngoại lệ, có lúc, có yêu ma sẽ kế thừa huyết thống không mãnh mẽ của phụ mẫu, thậm chí chỉ là kế thừa huyết thống, cũng là huyết thống bỏ đi, và đó chính là những kẻ không có biện pháp tu luyện yêu lực.

Yêu ma như vậy, nếu là Yêu Giới không được phong bế, bị quy tắc tự nhiên gò bó, mà họ lại không có biện pháp hóa thành hình người.

Vậy thì bọn họ chỉ có thể bị tự nhiên đào thải.

Nhưng bây giờ, bởi vì sức mạnh của Yêu Thần mà bọn họ mới có thể còn sống, thậm chí còn có thể biến thành hình dạng con người, cuộc sống rất tuyệt.

Sức mạnh Yêu Thần cường đại như vậy nên bất kỳ thế lực nào cũng thèm muốn.

Đồng thời cũng làm cho bọn họ kiêng kỵ.

Cho nên, diệt trừ Yêu Thần, đồng nghĩa với thâu tóm được Yêu Giới.

Thậm chí có người còn muốn bắt sống Yêu Thần, dùng cho thế giới của bọn họ.

Muốn bắt sống Yêu Thần, thì so giết hắn còn khó hơn.

Thực lực của Yêu Thần tất nhiên là rung động tam giới, nhưng đây cũng đã là chuyện của ngàn năm trước, thời gian trôi qua, sẽ làm cho người ta quên mất một phần lý ức khủng bố đó, ấn tượng cũng sẽ bắt đầu có chút mơ hồ.

Đương nhiên, đối với thực lực của Yêu Thần vẫn sẽ sinh ra dòm ngó mong muốn, khắp nơi rục rịch ngóc đầu dậy.

Coi như trí nhớ dù có mơ hồ thế nào, thì trong đầu vẫn sẽ còn lưu lại ấn tượng rằng Yêu Thần cường đại, sẽ không ai ngu đến mức cứng đối cứng với Yêu Thần.

Người dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải có nhược điểm, nhưng nghịch thiên một chỗ Yêu Thần chính là người hoàn mỹ từ đầu đến chân, không tìm thấy một chút khuyết điểm.

Ngàn năm trôi qua, Yêu Thần vẫn luôn rất yên lặng mà sống qua ngày, núp trong Vô Trần cư không chịu ra.

Nhưng hôm nay rốt cuộc cũng hành động, không ngờ lại sủng ái một nữ tử như thế, phàm là người có tâm tư sẽ không tra được sao?

Đối phó Yêu Thần đúng là rất khó, nhưng mà đối phó một nữ nhân ngốc không có nửa điểm yêu lực, đó không phải là dễ dàng hơn nhiều sao?

Vấn đề đơn giản như vậy, nàng có thể nghĩ đến, thì không lý gì Yêu Thần không nghĩ đến.

Thật ra thì, đối với hắn mà nói căn bản là không cần nghĩ, từ lúc bắt đầu liền biết rõ sẽ có kết quả này.

Hắn không nói, nàng đương nhiên cũng sẽ không nói.

Vẫn luôn giả vờ không biết, tự động xem nhẹ bỏ qua vấn đề này.

Hôm nay nếu không phải là Liễu Hâm Nhã, nếu không phải Băng Lăng nói tới, thì nàng căn bản cũng không muốn nói.

Nhẹ nhàng cười, Liễu Lan Yên trở mình một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, thoải mái dễ chịu cọ xát mặt trên chăn mềm mại, hít lấy mùi vị của nắng tràn đầy trên chăn, trên môi trao nụ cười, thả lỏng tiến vào mộng đẹp.

Về phần chuyện vừa rồi, đã hoàn toàn ném ra sau đầu, an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là, một buổi tối như vậy, có bao nhiêu người có thể an nhàn mà ngủ đây?

Bên trong Vương Thành, Dư Hân Dật đang ngồi bên cạnh bàn, dưới ánh nến mở một phong thư thật mỏng ra, trên đó chỉ có mấy chữ ngắn gọn, lại làm cho tâm tình của hắn kích động.

Không tự chủ được siết chặt được thư, yêu lực nhàn nhạt rỉ ra, xuyên thấu qua lá thư, lá thư thật mỏng hóa thành một ngọn khói xanh, rồi trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Dư Hân Dật cau mày, ngón trỏ khẽ gõ mặt bàn, mùi tro tàn làm cho hắn cảm thấy gay mũi, phiền não phất phất tay, xua tan ngọn khói xanh làm phiền người khác kia đi.

Chuyện tiến hành đến thời khắc mấu chốt, lại hết lần này đến lần khác vẫn thất bại, đúng là không thể dễ dàng thành công được.

Dư Hân Dật trầm tư, không nhúc nhích ngồi ở đó, đôi mắt khép hờ, cả căn phòng lọt vào trong không khí trầm muộn hít thở không thông, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng ánh nến tí tách nhẹ vang lên.

Sau hồi lâu, Dư Hân Dật tiện tay kéo tờ giấy bên cạnh qua, nhanh chóng viết xuống mấy chữ, viết xong liền hô nhỏ một tiếng: "Người đâu."

"Chủ tử." Một bóng đen xuất hiện trước mặt Dư Hân Dật, cung kính quỵ xuống hành lễ.

"Mau đi làm." Dư Hân Dật gấp tờ giấy lại, giao cho bóng đen kia, trên mặt nặng nề khiến bóng đen trầm giọng đáp lời, "Rõ"

Theo tiếng nói truyền tới, bóng đen cũng lặng yên không tiếng động biến mất.

Dư Hân Dật quay đầu ngưng mắt nhìn ánh nến khẽ nhún nhảy, than nhẹ một tiếng: "Hi vọng còn kịp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.