Giờ ra về...
“Anh Thiện, anh đã đỡ hơn chưa?” – Thảo Phương nắm lấy tay Hải Thiện.
“Cảm ơn em nhé Thảo Phương. Anh không sao!” – Hải Thiện cười.
Thảo Phương mỉm cười. Người nhỏ yêu rốt cuộc cũng không sao. Vân Nhi ngồi im nhìn Thiện. Cũng vì cô mà anh phải nằm trên giường thế này. Đáng lẽ... người nằm phải là cô mới đúng. Cô đúng là kẻ gây rắc rối mà. Cô lặng lẽ nói:
“Để em đưa anh về nhà. Dù gì thì anh cũng không thể tự đi được.”
Tuấn Khôi lên tiếng:
“Cậu cứ để tôi cõng là được.”
“Không được, tôi là người làm anh Thiện ra nông nỗi này. Tôi phải bù đắp lại cho anh ấy.”
Nói rồi cô ghé vai cho Thiện quàng tay vào. Cô nhẹ nhàng đỡ anh đi. Thiện âu yếm nhìn Nhi và nở nụ cười. Khôi thấy được điều đó, lửa ghen cháy bừng bừng. Cậu kìm nén lại, bước đến gần cô và nói:
“Cậu cứ để tôi đỡ anh ấy cho. Cậu vừa thấp hơn, lại vừa nhẹ cân hơn, làm sao đỡ nổi?”
Cô đáp:
“Cậu đừng coi thường tôi à nha. Tôi tuy nhẹ cân nhưng khỏe lắm đó.”
Cậu cứng họng, đâu thể nói Nhi à Khôi đang ghen đó, đâu có được. Thế là cậu đành im lặng nhìn cô dìu anh đi. Cậu tự hứa với lòng mình cũng sẽ có ngày Triệu Vân Nhi bám riết lấy mình cho mà xem!