5g chiều...
“Đing đoong, đing đoong” – Khôi nhấn tay vào chiếc chuông. Dì Hải chạy vội ra mở cửa. Khôi hỏi dì:
“Dì Hải, sao hôm nay nhà của con im ắng thế?”
“Ông bà chủ đi công tác từ chiều rồi con. Hai đứa mau vào nhà, dì có nấu món hai đứa thích đó.”
Hai người cùng đi vào nhà. Bữa tối hôm ấy, tuy không có bố mẹ Khôi nhưng Khôi và Nhi cũng cảm thấy rất vui vẻ.
7g tối...
“Cốc, cốc” – Khôi gõ cửa phòng Nhi.
“Vào đi.” – Nhi nói
Khôi mở cửa bước vào. Ngồi xuống giường của cô, cậu hỏi:
“Mây, cậu đã tìm được bài hát song ca chưa?”
“Chưa nữa. Cậu có bài nào không?”
Khôi suy nghĩ hồi lâu, cầm cây ghita của mình, tay khẽ lướt trên dây đàn.
“A, bài Yêu là phải nói của Cao Bá Hưng và Papyxu Tường phải không?” – Cô reo lên.
“Sao cậu biết hay thế? Tôi tưởng cậu là con mọt suốt ngày cắm đầu vào sách chứ.” – Cậu đáp
“Xì, tôi mà lị. Cũng phải có phút giải trí chứ.” – Nhi bĩu môi.
“Chúng ta chọn bài này ha.” – Khôi nói.
“Ừ, bài này nghe vừa hay vừa hồn nhiên nữa” – Nhi đáp.
“Chúng ta hát thử đi.” – Khôi đề nghị
“Ừ, Ok luôn.” – Nhi tán thành.
Cậu cất tiếng hát:
“Hôm nay mây trôi đi bồng bềnh cùng làn gió
Lang thang đi theo mây rồi tình cờ gặp em
Ôi thật xinh đẹp
Ôi nàng thật là là là là dễ thương quá đi.”
Nhi hát tiếp:
“Đừng ngại ngùng mà lại chạy lại thật gần em
Cho em cảm nhận được nhịp đập của hai ta
Ngỡ rằng yêu từ khi mới bắt đầu
La la la la la la”
Tối ấy, trong căn phòng màu xanh dương, có đôi bạn trẻ ngồi ngân nga hát bài Yêu là phải nói suốt 2 tiếng đồng hồ liền!