6 tháng sau...
Trương phu nhân buồn bã nhìn cô gái trên giường bệnh. Bà nhẹ nhàng nói với Tuấn Khôi:
“Con đừng lo lắng, con bé sẽ tỉnh lại thôi mà, vấn đề là thời gian thôi!”
Tuấn Khôi nhìn bà:
“Mẹ, con xin lỗi vì đã để chuyện xảy ra như vậy. Mẹ cũng đừng buồn nữa mà, con đau lòng lắm!”
Anh ôm lấy cô gái bé nhỏ, thì thầm:
“Tiểu Nhi, em định để anh chờ đến bao lâu nữa đây? Anh và mẹ đã buồn lắm rồi, vì sao em vẫn chưa tỉnh lại?”
Buổi chiều...
Vân Nhi khó nhọc mở mắt. Xung quanh là bốn bức tường trắng toát. Cô khẽ đưa cánh tay lên, chợt cô cảm thấy tay mình bị ai đó nắm rất chặt.
Vân Nhi đưa mắt nhìn xuống. Cô ngạc nhiên lay lay người Tuấn Khôi:
“Nè, tỉnh dậy đi, làm gì mà nằm ngủ ở đây vậy hả?”
Tuấn Khôi bừng tỉnh vì nghe thấy giọng nói quen thuộc. Anh đứng dậy ngay, ôm lấy cô gái trước mặt:
“Tiểu Nhi, cuối cùng em cũng đã tỉnh rồi!”
Nói rồi anh vội gọi bác sĩ đến. Vị bác sĩ kiểm tra xong, vui mừng nói:
“Chúc mừng gia đình, bệnh nhân đã hoàn toàn bình phục, không để lại di chứng gì cả! Đây quả thật là trường hợp rất hiếm gặp!”
Trương phu nhân vui mừng quá, bà rơi nước mắt ôm lấy Vân Nhi:
“Tiểu Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!”
Vân Nhi đẩy bà ra, lạnh lùng nói:
“Bà không được ôm tôi!”
Tuấn Khôi nhẹ nhàng nói:
“Vân Nhi, em đừng như vậy, mẹ anh sẽ buồn lắm!”
Cô trầm giọng:
“Vậy sao năm ấy bà lại đuổi tôi đi? Để tôi một mình nơi đất khách quê người, để tôi lạnh lẽo cô đơn ở nơi ấy, bà đã gián tiếp đẩy tôi vào vòng nguy hiểm, để rồi sau đó tôi trở về, bà lại tổ chức đám cưới cho Trương Tuấn Khôi và Hứa Thủy Tiên, bà có hiểu hết suy nghĩ của tôi khi ấy không? Tôi tỉnh dậy, bà ôm tôi khóc, bà nghĩ với hành động ấy tôi sẽ tha thứ cho bà sao?”
Giọng cô đã lạc đi. Vân Nhi nấc lên từng tiếng ngắt quãng.
Tuấn Khôi ôm chặt lấy cô, khẽ vỗ về:
“Ngoan, Tiểu Nhi, đừng khóc!”
Vân Nhi gục đầu vào vai Tuấn Khôi như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn. Cô khẽ nói:
“Con... con xin lỗi bác...”
Trương phu nhân đau lòng nhìn Vân Nhi. Bà biết, với hành động đó, Vân Nhi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà. Nhưng khi nghe lời xin lỗi của cô vì đã nặng lời với bà, bà đã nhận ra, suýt nữa thì con trai bà đã mất đi người vợ hiền, gia đình bà đã mất đi người con dâu thảo. Thật sự, thật sự, hai vợ chồng bà đã quá sai rồi!
Bà rơi nước mắt nhìn Vân Nhi. Cô nhìn Trương phu nhân, cúi đầu nói:
“Mặc dù bác đã làm như thế với con, nhưng con không nên nặng lời với bác, con... con xin lỗi bác!”
Trương phu nhân ôm lấy cô, khẽ vuốt tóc cô. Còn Vân Nhi cũng ôm lấy bà, khẽ rơi nước mắt.
Bất chợt, cánh cửa phòng bệnh mở ra, Eric và Linh Đan bước vào. Linh Đan nhào đến ôm chầm lấy Vân Nhi:
“Nhi ơi, cuối cùng, hức hức....”
Vân Nhi mỉm cười nhìn Linh Đan:
“Ừ, Đan sống tốt không?”
Linh Đan cố kìm những giọt nước mắt, cười nói:
“Sống tốt chứ, nhưng mà không có Nhi, Đan buồn lắm!”
Vân Nhi bật cười:
“Trời ơi, từ lúc nào mà Linh Đan mạnh mẽ của Nhi lại trở nên bánh bèo thế này?”
Hai cô nàng ôm lấy nhau, để mặc hai chàng trai ngồi đó với những suy nghĩ lệch lạc.
“Trời đất ơi, không thể để cho Hà Linh Đan kia làm lệch lạc giới tính Tiểu Nhi được!” – Tuấn Khôi
“Ôi men ơi! Trông Linh Đan xinh đẹp đáng yêu thế kia mà lại là les!” – Eric
“Không thể như thế được, Tiểu Nhi của mình là nữ chính hiệu cơ mà!” – Tuấn Khôi
“Chắc không sao đâu nhỉ, lâu lâu chứng kiến một mối tình bách hợp cũng là thú vui của mình mà!” – Eric
Thấy Eric và Tuấn Khôi nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, Vân Nhi vội hiểu ra họ đang nghĩ gì. Cô giận dữ nói:
“Nè hai người đừng nhìn bọn tôi với ánh mắt đó nữa được không?”
Cả Eric và Tuấn Khôi cùng biện minh:
“Ơ, anh/tớ đâu có làm gì đâu!”
Vân Nhi cười cười:
“Tôi nghi hai người lắm rồi đấy nhé! Có phải đang nghĩ tôi và Linh Đan là một cặp bách hợp đúng không?”
Eric và Tuấn Khôi nhìn nhau, bẽn lẽn gãi đầu.
Vân Nhi bực mình, nói:
“Hai người đi ra ngoài cho tôi với Linh Đan có không gian riêng. Cút!”
Không ngờ Vân Nhi vừa mới tỉnh lại mà đã khỏe thế này. Ngay lập tức, hai chàng trai bị tống ra ngoài hành lang bệnh viện, đau đớn nhìn về phía phòng bệnh, nơi có hai cô nàng đang cười đùa vui vẻ.