1 tuần sau...
Thảo Phương rất hồi hộp. Màn tỏ tình nhỏ đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Nhỏ cũng mong Hải Thiện sẽ đồng ý. Anh rất thương nhỏ cơ mà.
Giờ ra chơi...
“Anh Thiện, em thích anh, anh có thể chấp nhận tình cảm của em được không?” – Thảo Phương nhắm chặt mắt, nói một mạch.
Hải Thiện đờ người ra. Anh chăm chú nhìn Thảo Phương, rồi quay sang nhìn Vân Nhi. Anh lúng túng nói:
“Anh... anh thích người khác mất rồi.”
Thảo Phương lặng người. Nhỏ đứng dậy, nói với Hải Thiện:
“Anh Thiện, em vào lớp trước nhé! Anh...anh cứ thoải mái nói chuyện với Vân Nhi nha!”
Vân Nhi nhìn theo bóng Thảo Phương, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng vì cô không thể an ủi nhỏ ngay lúc này.
Ngày hôm sau...
“Phương biết, anh Thiện không hề thích Phương.” – Thảo Phương nhẹ nhàng nói.
Vân Nhi cau mày. Thảo Phương nói tiếp:
“Mà người anh ấy thích... đó là Nhi.”
Vân Nhi sững người. Thảo Phương quay sang cô:
“Nhưng Phương hiểu, đó là lựa chọn của anh ấy, Phương không thể làm gì khác. Phương không thể căm ghét Nhi, vì điều đó không cứu vãn gì được cả. Phương không thể làm một con người hai mặt như Thủy Tiên từng làm, bởi vì nó chẳng có nghĩa lý gì hết. Phương chỉ còn cách im lặng nhìn anh ấy hạnh phúc với mối tình đơn phương của mình, bởi vì... đó là lựa chọn của anh ấy.”
Vân Nhi không biết nói gì vào lúc này, cô khẽ lên tiếng:
“Phương...”
Thảo Phương cười nhẹ:
“Phương đã từng đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình, cũng từng tưởng tượng mình là một nữ chính ngôn tình, yêu đơn phương nam chính say đắm, sau đó tỏ tình với nam chính và sống một cuộc đời hạnh phúc bên nam chính. Thế nhưng, trải qua chuyện lần này, Phương biết, mình chỉ là một nữ phụ, không hơn không kém. Nhi, Nhi mới thật sự là một nữ chính, nữ chính ngôn tình, nữ chính hạnh phúc trong cuộc đời.”
Vân Nhi khẽ nói:
“Phương, Phương đừng nghĩ thế. Ai cũng là vai chính trong câu chuyện của mình, chỉ là Phương chỉ quan tâm đến câu chuyện của người khác mà không để ý đến câu chuyện của mình mà thôi.”
Thảo Phương khẽ cười, đứng dậy nói:
“Thôi, Phương vào lớp nhé, sắp đến giờ học rồi.”
1 tuần sau...
“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday happy birthday to you!” – Mọi người đồng thanh hát.
Hải Thiện ghé môi thổi phù một cái, 16 cây nến đồng loạt vụt tắt (anh thổi ghê thật). Vân Nhi ngạc nhiên hỏi:
“Này mọi người, sao Thảo Phương không đến nhỉ?”
Hải Thiện đáp:
“Chắc là Phương bận rồi. Thôi tụi mình vào ăn đi!”
Cùng lúc đó, trước cửa nhà Hải Thiện...
“Hic, hic”
Một cô gái ngồi co ro một mình trên bậc thềm, tay cô gái ấy ôm một hộp quà rất đẹp. Không sai, cô gái ấy chính là Thảo Phương.
2 tiếng sau...
Hải Thiện lái xe đến trước cửa nhà mình, chợt thấy một cô gái đang ngồi khóc thút thít. Anh dắt xe đến trước cổng mới biết cô gái ấy là Thảo Phương. Anh ngạc nhiên hỏi:
“Ơ, Phương! Sao em lại ngồi ở đây?”
Thảo Phương ngẩng đầu lên:
“Em... em đến chúc mừng sinh nhật anh...”
Hải Thiện lo lắng nói:
“Thôi em vào nhà anh, ở ngoài này lạnh lắm!”
Vào nhà rồi, anh nói:
“Anh tổ chức sinh nhật ở nhà Vân Nhi, em không biết sao?”
Thảo Phương lí nhí nói:
“Dạ em không biết.”
Anh đưa một chiếc khăn mặt ướt cho nhỏ, khẽ nói:
“Em lau mặt đi, ở ngoài như vậy bụi nhiều lắm.”
Nhìn cô gái nhỏ ngồi co mình trên ghế sofa, lòng anh chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Anh muốn che chở cho cô gái ấy, che chở cả đời.
Thảo Phương ngẩng mặt lên:
“Thôi em xin phép về. Em không dám làm phiền anh. Quà của anh, em để trên bàn ấy. Anh nhớ mở ra xem nhé!”
Nói rồi nhỏ đứng dậy định đi ra. Hải Thiện nói to:
“Thảo Phương, anh có chuyện muốn nói với em!”
Nhỏ quay người lại. Hải Thiện nói tiếp:
“Em còn nhớ không, khi em tỏ tình với anh, anh đã nói anh thích người khác rồi, đúng không?”
Gương mặt nhỏ trầm xuống. Nhỏ nói:
“Anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa.”
Hải Thiện nói tiếp:
“Nhưng có lẽ anh đã nhầm. Người anh thật sự thích, có lẽ... là em.”
Thảo Phương sững người. Đôi chân định bước đi cũng cứng đơ ở đấy. Nhỏ lắp bắp hỏi:
“Anh... anh... nói... sao...sao?”
Thiện phì cười:
“Anh nói, anh thích em. Chúng ta yêu nhau nhé!”
Thảo Phương ngỡ ngàng. Nhanh như chớp, nhỏ chạy lại ôm anh. Anh cười, xoa đầu nhỏ:
“Được rồi, em có đồng ý không nè?”
Nhỏ vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh:
“Em đồng ý!”
Anh và nhỏ cùng cười thật tươi. Buổi tối hôm ấy, đối với anh và nhỏ, đó là buổi tối tuyệt vời nhất!