Bữa tiệc dày vò người ta cuối cùng cũng kết thúc. Tần Dao nhẹ nhõm thở ra, cùng Thúy Lan trở về Hầu Phủ. Riêng về Tần Ninh đã được cung nhân của Hoàng Hậu hộ tống về từ sớm. Thúy Lan vừa đi bên cạnh Tần Dao vừa lén lút quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, thấy cô không có nửa điểm bất mãn mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Về đến phủ, nha hoàn bên cạnh Tần phu nhân đã đến gõ cửa tìm. Tần Dao theo nha hoàn đến phòng mẫu thân, nhìn thấy phụ thân khí sắc đã tốt hơn cũng không còn lo lắng nữa. Tần phu nhân lệnh nha hoàn mang lên một ít bánh đậu đỏ, hướng Tần Dao dò hỏi:
- Hôm nay con dự cung yến có thuận lợi không?
Tần Dao ở bữa tiệc không ăn được nhiều, giờ bụng đã đói meo. Cô không chút khách khí đem bánh trên bàn ăn vài cái, chậm rãi trả lời:
- Không có, chỉ là đụng phải tam công chúa Tĩnh Quốc. Nàng ta canh cánh chuyện con với Dạ Hiên nên có nói mấy câu khiêu khích. Nhưng thấy con không quan tâm nên cũng thôi.
Tần phu nhân thở dài, đây chính là điều bà lo lắng. Hai nước liên hôn đã là chuyện ai cũng biết. Chỉ mong nữ nhi sẽ nghĩ thoáng hơn. Thấy Tần Dao vẫn đang vui vẻ nhai nuốt, bộ dạng vô tư giống như ngày thường, trong lòng Tần phu nhân cũng có điều an ủi.
- Con thật sự không còn thích Thái Tử nữa sao?
Tần Dao nắm lấy tay mẫu thân, đáp rất cương quyết.
- Người không tin con sao? Con thật sự không còn quan tâm nữa rồi. Con cũng đã nói với tam công chúa đó, nhưng nàng ta có vẻ không tin.
- Ta chỉ sợ con tủi thân, một mình chịu uất ức thôi.
- Mẫu thân yên tâm. Sau này con sẽ ngoan ngoãn không gây họa khiến người và phụ thân lo lắng nữa.
Tần phu nhân chưa kịp nói gì thì Trấn Bắc Hầu đã lên tiếng:
- Biết nghĩ vậy là tốt. Con đó, thật khiến người làm cha này không thể yên tâm.
Tần Dao nghe thấy giọng phụ thân, mỉm cười bước tới đỡ ông ngồi dậy.
- Phụ thân đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?
Tần phu nhân khoát cho tướng công chiếc áo choàng, sau đó bưng chén thuốc trong tay nha hoàn đưa đến.
- Hầu Gia, thuốc đã nguội rồi. Chàng mau uống đi.
Trấn Bắc Hầu nhận lấy bát thuốc một hơi uống cạn. Sau đó ông lại quay sang nhìn Tần Dao. Gần một tháng không gặp, ái nữ nhà ông đã cao lên rồi. Tần Dao hai mắt cong cong, một bộ uất ức
- Phụ thân nhìn con như vậy là có ý gì? Hôm nay con thật sự không có làm chuyện xấu.
Trấn Bắc Hầu vươn tay vỗ đầu cô, cười hiền:
- Ta biết con rất ngoan. Lâu rồi không gặp con nên ta muốn nhìn nhiều một chút.
Sống mũi Tần Dao có chút cay, mắt cũng ươn ướt. Đây là tình phụ tử mà ở thế kỷ 21 cô chưa bao giờ cảm nhận được. Trấn Bắc Hầu rất yêu thương con gái, ngay cả khi con gái lầm đường liên lụy đến ông. Trước khi chết ông vẫn nắm tay con gái nói bản thân đã tha thứ cho nàng, muốn nàng quay đầu sống cuộc sống tử tế.
Tần Dao là trẻ mồ côi, chưa từng cảm nhận được tình thương của cha mẹ. Nên cô rất trân trọng khoảnh khắc này, khi còn ở trong vòng tay của phụ mẫu. Trấn Bắc Hầu thấy con gái trực khóc, liền vỗ về:
- Xem con, lớn vậy rồi mà giống như đứa trẻ vậy? Đừng lo lắng, phụ thân không sao.
Tần Dao ôm lấy ông, nức nở:
- Người đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa. Dao Dao thật sự rất sợ.
Trấn Bắc Hầu vuốt tóc con gái, bất đắc dĩ nhìn vợ. Tần phu nhân mỉm cười, vỗ vai Tần Dao:
- Nha đầu, vết thương của phụ thân con mới kết vảy. Con ôm như vậy phụ thân sẽ đau đấy, mau buông ra.
Tần Dao lập tức buông tay, lau nước mắt nói:
- Con xin lỗi.
Trấn Bắc Hầu bật cười nhìn gương mặt lem nhem của con gái, cất giọng hiền từ:
- Ta không sao hết. Con đừng để mẫu thân hù dọa.
Tần phu nhân liếc tướng công nhà mình, oán trách:
- Là thiếp muốn tốt cho chàng thôi, nào có dọa con gái.
Một nhà ba người vui vẻ nói cười, bầu không khí vừa ấm áp vừa thân thiết.
Khác với Hầu Phủ, Thanh Loan Điện hiện tại vô cùng u ám. Sau khi tiệc tàn, Hoàng Đế đã di giá đến tìm Khương Hậu. Trước giờ Hoàng Đế luôn đối Hoàng Hậu ôn hòa, nhưng hôm nay lại vô cùng lạnh nhạt:
- Trẫm nghe nói Hoàng Hậu bệnh cũ tái phát nên đến xem thế nào.
Khương Hậu quỳ xuống hành lễ, nhu nhu đáp:
- Tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp đã khỏe hơn nhiều rồi.
Hoàng Đế cầm tách trà trong tay, cười lạnh lẽo.
- Nàng vì giang sơn xã tắc của trẫm đúng là rất tận tâm. Đang bệnh vẫn có thời gian tiếp kiến con cháu trọng thần. So với người làm hoàng đế như trẫm còn bận rộn hơn.
Khương Hậu sắc mắt khẽ biến, vội vàng quỳ xuống.
- Lời này của bệ hạ thần thiếp không dám gánh vác.
Hoàng Đế nhìn Khương Hậu, hừ khẽ:
- Nàng làm những chuyện gì? Đừng tưởng trẫm không biết. Trẫm nhân nhượng là vì giữ mặt mũi cho nàng. Xem ra lần cấm túc trước vẫn không khiến nàng thông suốt.
Khương Hậu cúi đầu, nức nở:
- Bệ hạ oan cho thần thiếp rồi. Tần Ninh trước đó đến Quan Ngọc Tự thấp hương, được Vô Danh đại sư tặng cho chuỗi hạt. Nàng ta biết thiếp tin phật nên mang tặng thiếp. Thiếp gọi nàng ta đến chỉ để đáp lễ, xong việc thì bảo cung nhân đưa về. Bệ hạ, thiếp nào dám cả gan qua mặt bệ hạ.
Hoàng Đế chẳng qua muốn dằn mặt Hoàng Hậu nên mới mượn chuyện để nói. Khương Hậu theo hắn nhiều năm tự cũng biết bản thân đã quá bất cẩn. Nhưng cho dù thế nào, chuyện của Tần Ninh vẫn phải giữ kín. Hoàng Đế thấy Hoàng Hậu bị dọa cho run rẩy, thở dài nói:
- Nàng là mẫu nghi thiên hạ, nên biết nặng nhẹ. Trẫm và nàng phu thê nhiều năm, đừng để trẫm thất vọng nữa.
Hoàng Đế nói xong thì lệnh thái giám bãi giá Mai Hoa Điện. Khương Hậu nhìn theo bóng lưng Hoàng Đế mà hận đến nghiến răng. Cái gì mà phu thê nhiều năm, đúng là nực cười mà. Trong mắt hắn, chỉ có nữ nhân đã chết Mặc Dung Uyển mà thôi.
Tần Dao trò chuyện với phụ mẫu đến nửa đêm mới chịu quay về phòng. Lúc ngang qua giả sơn thì thấy A Lục. Xem ra nhiệm vụ cô giao phó hắn đã hoàn thành. Tần Dao dừng bước, lạnh lùng hỏi:
- Có rắc rối không?
A Lục chấp tay khụy gối hành lễ, đáp:
- Bẩm quận chúa, thuộc hạ đã làm theo lời dặn của quận chúa. Thứ người cần đã lấy được rồi.
Tần Dao hài lòng gật đầu, vươn tay nhận lấy thứ mà A Lục đưa. Nàng mở ra xem, quả nhiên không ngoài dự đoán. Tần Dao nhìn A Lục, mỉm cười:
- Làm rất tốt. Trông chừng tên đó cho kỹ, đợi sau khi hội săn kết thúc thì mang hắn đến cho bọn họ.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Tần Dao đưa cho A Lục một túi bạc. Sau đó cùng Thúy Lan về phòng. Mọi thứ đã xong rồi, chỉ cần chờ cá lớn tự chui đầu vào lưới thôi. Nếu thành công, vậy thì ngày tháng sau này của cô và Dạ Huyền sẽ được đảm bảo. Hôm nay thấy Tần Ninh hớn hở rời cung, xem ra nàng ta đã lừa được Khương Hậu.
Mà lúc này ở Tiêu Dao Điện, Dạ Huyền cũng đã có được tin tức mình cần. Người theo sau Ánh Nhi đã về báo lại. Dạ Huyền châm trà, nhàn nhạt nói:
- Phượng trong loài người sao? Nữ nhân này mà Dạ Hiên cũng muốn cưới. Hắn đúng là điên rồi.
Quốc sư ngồi bên cạnh Dạ Huyền cũng lên tiếng.
- Hoàng đế đa nghi, nếu lão biết chỉ e...
Dạ Huyền bật cười, liếc về phía Quốc Sư.
- Để phụ hoàng biết bây giờ còn gì thú vị nữa. Nếu Khương Hậu muốn giấu, chúng ta giúp ả giấu thì được rồi.
Tên ám vệ thấy nụ cười của Dạ Huyền, da đầu tê dại. Điện hạ nhà hắn lại hắc rồi. Đến Quốc Sư cũng nhíu mày, đầy vẻ cảnh giác.
- Điện hạ, ngài lại nghĩ ra chủ ý đen tối gì nữa vậy?
- Ta nào phải loại người đó chứ? Ta là không nỡ khiến công sức của Hoàng Hậu đổ sông đổ bể thôi.
Cả Quốc Sư và tên ám vệ đều “xì” một tiếng, trên mặt viết rõ ràng hai chữ “không tin“. Dạ Huyền lười nói với họ, chỉ yên tĩnh uống trà. Phượng hoàng ư? Nếu Tần Ninh thật sự là phượng hoàng, hắn thà đem giang sơn này giao cho Thái Tử. Cái hố này Hoàng Hậu đã tự nguyện nhảy, hắn sao lại không đến giúp ả lấp đất cho được.