Cái gọi là tội sống khó tha chính là bắt Tần Ninh chép kinh thư để tạ lỗi. So với mất đầu thì đây chẳng là gì. Nàng ta nên cảm thấy may mắn vì bản thân là người họ Tần, nếu không e là thánh thượng sẽ chẳng nhân từ đến vậy...
Ngày đại hôn, Tần Dao vào cung từ rất sớm. Cũng không phải cô muốn đến chúc mừng, chỉ là tò mò hôn lễ cổ đại sẽ như thế nào. Thực tế chứng minh, so với thời hiện đại còn dày vò gấp bội.
Tần Dao nhìn bộ hỷ phục hoa lệ có thể đè chết người của Tiêu Ngọc Dung, lắc đầu cảm thán:
- Vui vẻ chỗ nào chứ? Đây rõ ràng là hành tội mà.
Vân Quý Phi liếc nàng, không vui nói:
- Con bớt nói lại, qua giúp một tay đi.
Tần Dao bĩu môi, lủi thủi bước qua. Các ma ma vừa chải tóc cho Tiêu Ngọc Dung vừa liên tục dặn dò các nghi lễ sẽ diễn ra để nàng không mắc lỗi trở thành trò cười cho mọi người. Tần Dao quan sát thấy mặt nàng ỉu xìu, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn. Vừa nghe nói Tần Dao đến, đã híp mắt cười:
- Quận chúa đến giúp, ta rất vui.
Tần Dao cảm thấy cô nương nương này được chiều hư, tính cách kiêu ngạo nhưng không đáng ghét. Nàng nghĩ gì đều hiện hết lên mặt không chút che đậy. Cô cũng cười, dịu dàng đáp:
- Chúc Thái Tử Phi và Thái Tử bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.
Tiêu Ngọc Dung bĩu môi, bất mãn nói:
- Có gì đáng chúc mừng chứ? Ta chẳng qua cũng chỉ là một cống phẩm mà thôi.
Vân Quý Phi nghe nàng nói vậy thì đau lòng, cất giọng an ủi:
- Công chúa sao lại nghĩ như vậy? Nàng gả cho Thái Tử thì chính là con dâu của bệ hạ. Hoàng cung sau này, sẽ là nhà của nàng. Bệ hạ là một minh quân, sẽ không để nàng ủy khuất đâu.
Tiêu Ngọc Dung mỉm cười. Cô ở trong cung nhiều ngày qua, cảm thấy chỉ có vị Quý Phi trước mặt là người hiền hậu dịu dàng. Bất cứ ai nàng cũng chân thành đối đãi. Chả trách Hoàng Đế Đại Ấn lại sủng ái nàng như vậy.
Tiêu Ngọc Dung trầm mặc khiến Vân Quý Phi hiểu lầm, cho rằng nàng vẫn còn bất mãn đối với cuộc hôn nhân chính trị. Thật ra cũng không thể trách nàng có suy nghĩ như vậy. Lần hòa thân này nói dễ nghe thì là thắt chặt mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước, nói khó nghe thì là công cụ để ổn định chiến tranh.
Tần Dao lấy một chiếc trâm cài ướm thử lên cho Tiêu Ngọc Dung, thản nhiên nói:
- Mỗi người khi sinh ra đều có sứ mệnh của riêng mình. Thay vì cảm thấy uất ức, sao công chúa không nghĩ dân chúng biên cảnh vẫn đang ngày ngày biết ơn sự hi sinh của công chúa. Cho dù ai nói gì, công chúa vẫn là người hùng trong lòng họ.
Câu nói của Tần Dao khiến Tiêu Ngọc Dung thoải mái hơn nhiều. Nàng nhớ đến ngày đó ở di trường, Tần Dao cũng vì lí do này mà mạo hiểm. Cô đến mạng cũng không màng, thì sao nàng lại cảm thấy bản thân thua thiệt được.
Tiêu Ngọc Dung mỉm cười, chân thành đáp:
- Ta hiểu rồi, đa tạ lời chúc mừng của Quận Chúa.
Vân Quý Phi hài lòng, cảm thấy cháu gái mình rất giỏi an ủi người khác.
Lễ thành thân diễn ra suông sẻ, có lẽ Khương Hậu vẫn đinh ninh kế hoạch đã thành, nên không lại làm ra chuyện gì quấy nhiễu Vân Quý Phi. Sau đại hôn, Tần Ninh cũng được đón vào Đông Cung.
Hồ thái y sau nhiều lần chuẩn mạch, cũng đã yên tâm ném đi gánh nặng trong lòng. Nhìn ánh mắt mong đợi của Vân Quý Phi, ông vuốt râu cười đáp:
- Nương nương yên tâm, long thai đã ổn định rồi. Dạo này khí sắc nương nương ngày càng tốt, đây là dấu hiệu đáng mừng.
Vân Quý Phi nhẹ nhõm thở ra, sau đó lệnh cho Tâm Liên tiễn Hồ thái y ra cửa.
Tần Dao theo kế hoạch đến theo kế hoạch đi đến Huyện Lạc. Đi cùng cô ngoại trừ Thúy Lan và A Lục còn có hơn mười thủ hạ của Hầu Phủ. Trước đó mẫu thân cô đã sai người báo tin, chắc hẳn là ông ngoại cô vui lắm.
Từ kinh thành đến Huyện Lạc mất ba ngày đường, lúc gần đến nơi thì Tần Dao gặp phải một vụ cướp dân nữ vô cùng trắng trợn. Cô gái mặc trên người một bộ y phục sờn rách ngả màu, khóc lóc nắm lấy tay người cha già. Lớn tiếng cầu xin:
- Đừng mà, tôi xin các người tha cho tôi đi. Cha, cứu con...
Ba bốn nam nhân cao to, mặt mũi dữ tợn đang cố gắng tách hai cha con người nông dân ra, một tên lớn tiếng quát:
- Cha con lão đã không có tiền trả nợ, Lưu lão gia niệm tình nên mới để con gái lão vào phủ làm thiếp. Lão lại còn không biết điều, đáng chết.
Hắn dứt lời liền xô mạnh ông lão xuống ruộng, nắm lấy cô gái lôi đi. Nàng nước mắt như mưa, gào khản cả giọng:
- Tôi không gả, các người buông tôi ra. Cha, cha ơi...
Ông lão bị xô ngã dùng sức bò dậy, chạy theo đám người đó cầu xin:
- Đừng bắt con gái tôi. Tôi xin các người, Tiểu Oánh... Tiểu Oánh...
Tần Dao nhíu mày, cường hào ác bá quả là đáng ghét. Không ngờ dưới chân thiên tử còn có kẻ vô pháp vô thiên ỷ thế hiếp người. Cô hừ lạnh, lên tiếng gọi A Lục:
- Ngươi đi giải quyết đám xấu xa đó, hỏi xem nhà đó thiếu nợ cái vị Lưu lão gia kia bao nhiêu tiền thì giúp họ trả đi.
A Lục đáp một câu rồi tiến đến chỗ đám côn đồ, nhưng đi được hai bước thì dừng lại. Bởi vì từ xa có một nam nhân lao đến, chỉ mấy chiêu đơn giản đã đánh cho đám “đầu trâu mặt ngựa” kia nằm bất động. Hắn đánh xong thì tiến đến đỡ lấy cô gái, cất giọng lo lắng:
- Oánh Nhi, nàng không sao chứ?
Cô gái đầu tiên là bất ngờ, sau đó uất ức nhào vào lòng hắn khóc lên:
- Lâm Ca, chàng cuối cùng cũng về rồi. Thiếp còn tưởng chàng không cần thiếp và cha nữa.
Nam nhân vỗ vai nàng, nhỏ giọng an ủi:
- Là lỗi của ta, đã khiến nàng chịu khổ rồi. Nàng yên tâm, có ta ở đây sẽ không để ai ức hiếp cha con nàng.
Nhìn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, người có tình sau bao sóng gió cuối cùng gặp lại khiến Thúy Lan xúc động không thôi. Nàng túm lấy tay Tần Dao, sụt sùi nói:
- Quận chúa, người nhìn xem. Đúng là giai thoại nhân gian mà.
Tần Dao rút tay về, nhàn nhạt nói:
- Gọi A Lục, mau chóng lên đường.
Tần Dao muốn làm người tốt không thành, cũng không có hứng thú nhìn phu thê người ta ân ái. Cô đến đây là có việc quan trọng cần làm, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Buổi chiều, đoàn người của Tần Dao cũng đến được Hà Phủ. Quản gia đích thân đến đón cô, vừa trông thấy đã cười không khép miệng:
- Nghe tin quận chúa về thăm, lão gia gần như cả đêm mất ngủ. Ngài ấy đang ở tiền sảnh, mời quận chúa.
Tần Dao không bận tâm đến vẻ nhiệt tình thái quá của ông ta, lạnh mặt đi vào trong. Hà lão gia đang sốt ruột đi qua đi lại, nghe tiếng bước chân thì lập tức ngẩng đầu:
- Dao Dao, cháu đến rồi.
Tần Dao cúi đầu, lễ phép nói:
- Dao Dao thỉnh an ngoại công.
Hà lão gia vươn tay đỡ lấy cô, nét mặt giãn cười:
- Đứng lên đứng lên, để ta nhìn kỹ cháu nào. Lần trước gặp mặt chỉ là đứa nhỏ, giờ đã cao lên thành thiếu nữ rồi.
Tần Dao ôm lấy cánh tay ông, cười nói:
- Dao Dao đem cho ngoại công rất nhiều quà, ngoại công có muốn xem không?
- Có có, Dao Dao có lòng rồi. Ta bảo nhà bếp làm toàn món con thích, lát nữa phải ăn nhiều một chút.
Tần Dao không đáp, chỉ im lặng nhìn Hà lão gia. Tuy cô không biết gì về ông, nhưng cô có thể cảm nhận được tình quan tâm quý mến mà ông dành cho mình. Tần Dao của trước kia không thích nhà ngoại, vì họ chỉ là thương nhân tầm thường. Hà lão gia cũng biết, nên ông rất ít khi viết thư hay đến Hầu Phủ. Một mình ở Huyện Lạc, vài năm mới gặp con gái một lần. Bị cháu gái ghét bỏ, hẳn là ông buồn lắm. Tần Dao nắm tay ông, chân thành nói:
- Ngoại công, là Dao Dao trước đây tuổi nhỏ không hiểu chuyện. Con xin lỗi, sau này con sẽ thường về thăm ngoại công.
Hà lão gia vỗ nhẹ mu bàn tay cô, trong mắt là sự bao dung và thương nhớ...