Tần Dao theo sau Dạ Huyền đến chỗ Vân Quý Phi, mới mấy ngày không gặp mà trông khí sắc của nàng kém hơn hẳn. Vì cơ thể nhiễm lạnh, nên từ dạo cuối thu Vân Quý Phi đã bắt đầu ốm yếu. Nghe nô tỳ báo là Dạ Huyền đến, nàng mới chịu ra gặp mặt. Không ngờ đi cùng hắn còn có Tần Dao. Vân Quý Phi nhìn bộ y phục trên người đứa cháu gái, khẽ nhíu mày:
- Con tự ý trốn đến đây, nếu để tổ mẫu con biết được sẽ trị gia pháp đấy.
Tần Dao cúi đầu hành lễ, cười đáp:
- Vậy nên con mới mong cô mẫu có thể vì tấm lòng hiếu thảo của Dao Dao mà nói tốt vài lời.
Vân Quý Phi lắc đầu, vờ mắng:
- Chỉ biết bày trò. Phụ thân con đã có ta chăm sóc làm sao xảy ra chuyện được. Đến cũng đến rồi, mau ngồi đi.
Tần Dao cùng Dạ Huyền ngồi xuống, Vân Quý Phi lúc này mới nhớ tới hắn, cất giọng hỏi thăm.
- Sao hôm nay rảnh rỗi đến chỗ ta vậy? Chuyện của Dao Dao lần trước còn chưa cảm ơn điện hạ, cũng may có điện hạ đỡ lời.
Dạ Huyền liếc Tần Dao, chậm rãi đáp:
- Nương nương đừng nói thế, là chuyện nên làm mà thôi. Cũng giống như lần trước quận chúa giúp ta ở trước mặt phụ hoàng, ta mới không bị cấm túc.
Tần Dao nghiến răng, vụn trộm đập hắn, mỉm cười lãng sang chuyện khác:
- Cô mẫu, phụ thân con sao rồi. Có biết là kẻ nào đã làm không?
Vân Quý Phi lắc đầu, đáp:
- Vẫn chưa, chỉ biết là thế lực thù địch của Thất hoàng tử Tĩnh Quốc. May mà thân thủ huynh trưởng tốt, nếu không...
Vân Quý Phi nói đến đây thì dừng lại. Nhớ tới tình cảnh máu me của Trấn Bắc Hầu, cả người nàng như lạnh toát. Tần Dao thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lo lắng hỏi:
- Cô mẫu, người vẫn khỏe chứ?
Vân Quý Phi xua tay, cười yếu ớt:
- Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi. Phụ thân con đã không sao rồi, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ hồi phủ. Nơi này không tiện ở lâu, con cứ về trước đi.
Tần Dao không hỏi nữa, chỉ cần phụ thân không sao cô đã yên tâm rồi. Trấn Bắc Hầu là nhân tài hiếm có, nếu xảy ra chuyện gì thì thật đáng tiếc.
Vân Quý Phi sợ Tần Dao không nghe lời, liền hướng Dạ Huyền nói:
- Nhờ ngươi đưa Dao Dao về giúp ta.
Dạ Huyền đứng dậy, chấp tay hành lễ:
- Quý Phi xin yên tâm, ta sẽ đưa quận chúa an toàn hồi phủ.
Hắn nói xong thì túm lấy Tần Dao kéo ra ngoài. Tần Dao bị hắn kéo, không vui nói:
- Điện hạ sao lại thiếu lễ nghi như vậy? Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không?
Dạ Huyền dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.
- Ta từ nhỏ lớn lên ở lãnh cung, mấy thứ lễ nghi mà quận chúa nói ta vẫn chưa được học. Vậy nên đành ủy khuất quận chúa rồi.
Tần Dao sững sờ, biết là hắn chỉ đang trêu chọc mình. Nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy đau lòng cho hắn. Cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
- Xin lỗi
Dạ Huyền nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Vì chuyện gì?
Tần Dao ngẩng đầu, trịnh trọng nói:
- Vì những chuyện trước đây. Là ta nhỏ tuổi vô tri làm tổn thương huynh. Ta biết sai rồi, sau này không làm vậy nữa.
- Nói như lúc này cô đã lớn lắm vậy? Cũng chỉ là một nha đầu 15 tuổi. Đã vậy còn muốn lần sau?
Tần Dao nghe hắn nói vậy thì lúng túng xua tay:
- Không không, là ta nói sai rồi. Sẽ không có sau nay nữa.
Dạ Huyền thấy cô bối rối thì bật cười. Cảm thấy Tần Dao bây giờ càng nhìn càng đáng yêu. Những gì cô nói, những chuyện cô làm đều không chút giả dối.
Tần Dao thấy hắn cười, liền phồng má tức giận:
- Ta có lòng xin lỗi, huynh còn cười nhạo ta?
Dạ Huyền thu lại nụ cười, hắng giọng:
- Thật có lỗi quá, ta không cười nữa. Đi thôi, ta đưa cô về phủ.
- Đa tạ.
Nói là đưa về phủ, nhưng Dạ Huyền không thể rời khỏi cung nên chỉ lệnh cho hộ vệ thân cận của hắn đi cùng Tần Dao. Khi Dung Hoàng Hậu bị định tội Dạ Huyền chỉ mới 5 tuổi. Hắn cùng nhũ mẫu ở lãnh cung chịu khổ, có một lần Dạ Huyền bị bệnh nặng, sốt cao không hạ. Nhũ mẫu vì cứu hắn, đã quỳ ở bên ngoài An Thọ Cung giữa trời đông rét mướt, cầu xin Thái Hậu ra mặt giúp đỡ. Thái Hậu là người nhân từ, liền cho gọi Thái Y đến cứu hắn một mạng. Sau đó, Thái Hậu ở trước mặt hoàng đế cầu tình. Hoàng đế vì để ổn định thế cục trong triều và an lòng Thái Hậu nên đã ban cho hắn các quy chế mà hoàng tử nên có. Tuy vậy, vẫn không ít người coi thường hắn. Coi hắn là dư nghiệt của tội đồ, vết nhơ ấy rửa mãi không sạch. Từ đích tử có khả năng thừa kế ngai vàng, lại phải chịu nổi uất ức mà không làm gì được. Khó trách về sau hắn ôm hận với hoàng đế, sát phạt tàn nhẫn khiến người khiếp sợ.
Tần Dao nghĩ đến những gì được ghi lại trong quyển sách cổ, cảm thấy thật đáng hận. Dạ Huyền thấy cô thất thần, cất tiếng hỏi:
- Lại sao thế?
Tần Dao dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn:
- Điện hạ tiễn đến đây thôi, trước cửa cung nhiều người. Nếu ai đó trông thấy sẽ bất lợi cho huynh.
Dạ Huyền híp mắt, trầm giọng:
- Là cô sợ Thái Tử sẽ hiểu lầm sao?
Tần Dao lắc đầu, thành thật đáp:
- Hắn đối với ta thế nào, lúc ở bên hồ ngày đó ngươi đã thấy rồi. Ta cũng không phải kẻ ngốc, chốn cung cấm này quá nguy hiểm. Ta lại nhát gan, vẫn là thôi đi.
Dạ Huyền nhếch môi, hờ hững đáp:
- Sao ta không biết quận chúa gan nhỏ nhỉ?
Tần Dao liếc hắn, bực bội nói:
- Được rồi, tới đây thôi. Nếu để Tâm Liên tỷ tỷ biết sẽ không vui đâu. Ta về đây.
Tần Dao nói xong thì quay người rời đi, đột nhiên tay bị Dạ Huyền nắm lấy.
- Chuyện này có liên quan gì đến tỷ ấy?
Tần Dao nhíu mày, khó hiểu nhìn hắn.
- Không phải huynh thích tỷ ấy sao? Ngay đến trên người tỷ ấy có hương gì? Tỷ ấy thích hoa gì cũng biết rõ ràng mà.
Dạ Huyền buông tay, khoé môi khẽ giật.
- Ai nói cô ta thích tỷ ấy?
Tần Dao ngẩn người, không lẽ cô hiểu lầm rồi. Ây da, vậy cái đùi lớn mà cô định ôm phải tính sao đây. Dạ Huyền dường như biết cô nghĩ gì, hờ hững nói:
- Quận chúa trí tưởng tượng thật tốt. Nhưng lời này không nên nói bừa. Sở dĩ ta biết rõ là vì hộ vệ của ta và Tâm Liên tỷ tỷ có tình cảm với nhau. Hương liệu mà tỷ ấy mang trên người là do hắn làm. Còn về hoa bách hợp, là ta muốn thăm dò cô nên mới nói vậy thôi.
Tần Dao nghe hắn nói mà đầu to hẳn ra. Nhưng ngẫm lại thì cũng có lý. Một người trong lòng mang nỗi hận thù lớn như hắn, chắc chắn sẽ không vướng vào “nhi nữ tư tình” rồi. Sự nghiệp bám đùi của cô cứ thế phá sản. Tần Dao ủ rủ, rầu rầu nói:
- Ta biết rồi.
Dạ Huyền cảm thấy kỳ lạ. Mặc dù hắn không rõ sao mình phải giải thích với cô, nhưng có vẻ đây không phải là kết quả cô mong muốn. Hắn nhíu mày, lạnh nhạt hỏi:
- Sao cô có vẻ không vui lắm khi biết chuyện này vậy?
Tần Dao bĩu môi, cô vui được mới lạ đó. Lúc này cô đột nhiên nhận ra nãy giờ Dạ Huyền vẫn đang cầm tay cô. Đứng giữa đường lôi lôi kéo kéo thế này ra thể thống gì? Cô liền hắng giọng nhắc nhở hắn:
- Mau buông tay, ta phải về rồi. Cho dù ta rất thông cảm cho huynh, nhưng vẫn khuyên huynh nên đọc quyển Lễ Ký ít nhất một lần.
Khí lạnh trên gương mặt tuấn tú của Dạ Huyền đột nhiên tản đi sau lời nói của Tần Dao. Hắn nhìn cô, cười đáp:
- Ta biết rồi. Nhưng chuyện này là bí mật đấy.
Tần Dao gật đầu, Dạ Huyền cuối cùng cũng chịu buông cô ra. Hắn đứng đó nhìn theo bóng lưng của Tần Dao cho đến khi cô được tỳ nữ đỡ lên xe ngựa.
Tần Dao về đến phủ, cảm thấy bên trong khá yên ắng. Đến khi bước vào tiền sảnh thì đã thấy Tần lão phu nhân đợi sẵn. Ngồi cạnh bà còn có mẫu thân của cô. Dưới đất, Thúy Lan cả người run rẩy yên lặng quỳ gối. Tần Dao sắc mặt cứng đờ, cũng quỳ thụp xuống bên cạnh Thúy Lan.
- Tổ mẫu, là Dao Dao không đúng, xin tổ mẫu trách phạt.
Tần lão phu nhân đặt tách trà lên bàn, ôn tồn nói:
- Cháu đúng là gan lớn, ngay đến lời của ta cũng không xem ra gì. Nha đầu bên cạnh con cũng thật có bản lĩnh. Người đâu, lôi Thúy Lan ra đánh 50 gậy, đuổi xuống bếp làm việc. Từ giờ không được hầu hạ quận chúa nữa.
Tần Dao cúi thấp đầu, nức nở nói:
- Chẳng qua cháu lo lắng cho phụ thân nên mới tự ý lẻn ra vào cung. Dao Dao biết sai rồi, xin tổ mẫu bớt giận. Thuý Lan vô tội, tổ mẫu muốn đánh thì đánh cháu đi.
Tần lão phu nhân đập bàn, cả giận nói:
- Cháu cho rằng ta không dám phải không? Người đâu...
- Xin lão phu nhân bớt giận...
Ngoài cửa truyền đến một giọng thái giám quen thuộc. Tần lão phu nhân ngẩng đầu, nhíu mày hỏi:
- Quý Phi xảy ra chuyện gì, sao công công lại đến tận đây?
Lưu công công cúi người hành lễ với Tần lão phu nhân và Tần phu nhân, cười đáp:
- Bẩm lão phu nhân, Quý Phi vẫn an khang. Lần này nô tài tới đây, là vì chuyện của quận chúa.
Tần lão phu nhân vẫn còn chưa hiểu gì, đã thấy Lưu công công bước đến đưa cho bà một lá thư. Tần lão phu nhân đọc xong, mới thở dài nói:
- Được rồi, nếu Quý Phi đã nói vậy thì ta không truy cứu nữa.
Sau đó nhìn về phía Tần Dao, tiếp:
- Đứng lên, phạt con chép kinh phật một tháng, không được bước chân ra khỏi phòng.
Tần Dao trong lòng kêu khổ, thà bị đánh còn hơn chép kinh a. Thật xui xẻo.
Tần Dao đỡ Thúy Lan về phòng, xem như là qua được một kiếp đi. Không biết Vân Quý Phi viết gì, nhưng đại khái là nói rõ cô không lén lúc chạy đi tìm Thái Tử. Nếu không, nào có dễ dàng được ân xá.