Ý chỉ ban hôn vừa đưa xuống, trong đại điện đã bắt đầu vang lên tiếng bàn luận xôn xao. Có không ít người còn hướng Dạ Huyền kính rượu tỏ ý chúc mừng. Riêng những quý nữ thế gia thì lại dùng muôn vàn biểu cảm sinh động nhắm thẳng về phía Tần Dao. Có ngưỡng mộ, đố kỵ, ghen ghét và không cam lòng,...
Tần Dao cũng biết bản thân nên tập làm quen, nhưng sâu bên trong vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô cố ý làm đổ ly rượu trong tay, mượn cớ đi thay y phục mà dẫn theo Thúy Lan đi ra ngoài. Đến Ngự Hoa Viên, Tần Dao mới nhẹ nhõm thở ra:
- Ngột ngạt chết được, nếu sớm biết dày vò thế này ta thà để đám quý nữ kia cười cợt còn hơn.
Thúy Lan đứng phía sau khoác áo cho Tần Dao, cười đáp:
- Quận chúa không đến, không sợ Tần Vương sẽ được chỉ hôn cho người khác sao?
Tần Dao rũ mi, hừ khẽ:
- Chàng ấy dám đồng ý sao?
- Bổn vương đúng là không dám.
Thúy Lan còn chưa kịp trả lời, từ phía sau đã nghe thấy giọng của Dạ Huyền cất lên. Tần Dao quay đầu, ấn đường hơi hơi nhíu lại:
- Sao chàng chạy ra đây rồi?
Dạ Huyền không vội đáp, chỉ tiến đến giúp Tần Dao chỉnh lại áo choàng. Đây là cống phẩm của Nam Nhạc, mấy hôm trước hắn vừa sai người mang đến Hầu Phủ cho Tần Dao. Quả nhiên như hắn tưởng tượng, nàng mặc vào vô cùng xinh đẹp.
- Còn không phải sợ nàng đợi lâu sẽ tức giận sao?
Gò má Tần Dao ửng hồng, cũng không biết vì lạnh hay thẹn thùng. Cô bĩu môi, có chút hờn giận:
- Ai nói ta đang đợi chàng chứ? Chẳng qua đám quý nữ kia cứ nhìn ta hằn học, ta chịu không nổi mới tìm cớ rời đi.
Dạ Huyền không phản bác lời của Tần Dao, chỉ dịu dàng dắt tay cô liếc về phía Thúy Lan:
- Ngươi về trước đi, ta ở đây với quận chúa là được rồi.
Thúy Lan cúi đầu, hành lễ xong thì lập tức rời khỏi. Dạ Huyền đợi nàng ấy đi xa, mới ôm lấy Tần Dao lặng lẽ không tiếng động nhảy ra khỏi bức tường. Lúc hai người tiếp đất, Tần Dao có chút lảo đảo. Cô bám vào y phục của Dạ Huyền, run giọng:
- Chàng làm gì vậy?
Dạ Huyền mặt không đổi sắc, vừa dắt tay cô vừa giải thích.
- Chẳng phải muốn đi chơi hội hoa đăng sao? Ta dẫn nàng đi.
- Nhưng hôm nay là ngày Thất công chúa xuất giá, chúng ta tự ý trèo tường bỏ đi như vậy liệu có ổn không?
Dạ Huyền dùng hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Tần Dao, cười đáp:
- Nàng ta xuất giá có liên quan gì đến chúng ta. Đi thôi, nếu ai dám ý kiến ta sẽ giết kẻ đó.
Tần Dao bất lực trước bá khí của Dạ Huyền, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo hắn. Thật ra nàng cũng rất háo hức, nhất là khi nhìn thấy phố xá phía xa đang rực sáng ánh đèn. Cảnh tượng đẹp mắt này trước giờ nàng chỉ nhìn thấy trên phim, nay được tự thân trải nghiệm đương nhiên sẽ là một tư vị hoàn toàn khác.
Ban đầu là Dạ Huyền dắt tay Tần Dao, nhưng lúc sau thì lại là cô phấn khích kéo hắn hoà trong dòng người. Thấy cái gì mới mẻ Tần Dao đều muốn mua, chẳng mấy chốc mà trên tay Dạ Huyền đã có không ít những món đồ kỳ lạ. Cô còn không biết mệt mỏi kéo hắn đi tham gia những trò chơi ở ven đường.
Dạ Huyền trước đây không thích thú với những lễ hội thế này, bởi vì vừa ồn ào vừa phiền phức. Nhưng khi đi cùng Tần Dao, sự chán ghét không còn nữa. Khi cô dắt tay hắn, trong lòng hắn giống như có một dòng nước ấm chảy qua. Ngọt ngào đến mức xương cốt mềm nhũn. Cho dù trên đường không ít nữ tử thẹn thùng trao cho hắn những ánh nhìn, nhưng trong mắt hắn chỉ có một mình hình bóng của Tần Dao.
Dạ Huyền ngẩn người hồi lâu, mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng cần làm. Hắn nắm lấy Tần Dao, dẫn cô xuyên qua đám người đi về phía Tây Thành. Tần Dao hơi ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi:
- Chàng đưa ta đi đâu vậy?
Dạ Huyền quay đầu, ánh mắt hắn hiện lên một chút ý vị sâu xa:
- Đến nơi nàng sẽ biết ngay thôi.
Tần Dao sờ sờ mũi, để mặc Dạ Huyền dẫn mình đi. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy Dạ Huyền lúc này có chút căng thẳng. Chính vì biểu hiện quá mức rõ ràng của hắn mà khiến Tần Dao càng thêm tò mò.
Hai người đi mãi, cuối cùng dừng chân trước một ngôi miếu chật kín người. Tần Dao ngẩng đầu, không khỏi bật cười thành tiếng.
- Chàng vội vàng kéo ta đi, là muốn đến miếu Nguyệt Lão này à?
Dạ Huyền mím môi, có chút không tự nhiên đáp:
- Vệ Lân nói với ta chỗ này rất linh, nên ta muốn đến xem thử có giống lời hắn nói hay không?
Tần Dao cúi đầu, cố nén cười đến mức gương mặt đỏ bừng. Dạ Huyền siết chặt tay cô, bất mãn:
- Nàng đừng cười...
Tần Dao hiểu ý, lập tức làm ra vẻ tự nhiên:
- Ta có cười đâu.
Dạ Huyền cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi. Hắn trước giờ chưa từng đi cùng nữ tử, cũng không biết làm sao để nàng vui. Vệ Lân sau khi nghe thấy tâm sự của hắn, liền đưa ra chủ ý đến miếu Nguyệt Lão. Sớm biết sẽ thế này, hắn tuyệt đối không nghe theo ý kiên vớ vẩn của Vệ Lân.
- Chúng ta quay về.
Tần Dao thấy hắn muốn đi, vội vàng kéo người lại:
- Chờ đã, dù sao cũng đến rồi. Chúng ta vào bên trong thấp một ném hương đi.
Nói xong không để Dạ Huyền phản đối cô đã tiến lên lôi kéo hắn đi vào.
Không hổ là miếu Nguyệt Lão, bên trong đều là nam thanh nữ tú đi lại xôn xao. Tần Dao và Dạ Huyền khó khăn lắm mới vào được bên trong chính điện. Sau khi quỳ lại khấn vái, hai người lần lượt cắm hương rồi mới ra ngoài.
Tần Dao nhìn thấy dưới gốc cây nhân duyên có một vị đạo sĩ đang giúp người ta xem bói, cô hiếu kỳ dẫn theo Dạ Huyền đến trước mặt ông ta.
- Đạo trưởng, có thể giúp chúng tôi xem một quẻ không?
Vị đạo sĩ kia ngẩng đầu, nhìn thấy phục sức trên dưới của hai người thì cười đáp:
- Tối nay gặp qua không ít quý nhân, nhưng phong thái của nhị vị đây thật khiến bần đạo mở rộng tầm mắt.
Dạ Huyền chấp hai tay ra sau lưng, biểu cảm hờ hững đáp:
- Con mắt cũng rất tinh tường.
Vị đạo sĩ kia vuốt chòm râu, khiêm tốn:
- Không dám không dám. Mời hai vị viết sinh thần bát tự ra đây.
Ông ta đưa hai tờ giấy màu đỏ cho Tần Dao và Dạ Huyền, để họ viết sinh thần bát tự ra. Rất nhanh, hai tờ giấy đỏ kia đã được trả về tay của đạo sĩ. Ông ta vừa nhìn qua, nhất thời cả kinh quỳ sụp xuống.
- Bần đạo có mắt không tròng, thật sự tội đáng muôn chết.
Tần Dao bị hành động bất ngờ của ông ta dọa cho giật mình, may mà Dạ Huyền phản ứng nhanh đưa tay đỡ lấy lưng cô. Mày kiếm khẽ nhíu, trong mắt là sát khí rõ ràng.
- Bảo ngươi xem cho bọn ta, chỉ cần nói những gì ngươi thấy là được. Nếu dám hồ ngôn loạn ngữ thì đừng trách ta.
Đạo sĩ kia cả người run như cái sàng, lắp bắp nói:
- Nhân duyên của hai vị là do thiên địa tác hợp, sau này tương kính như tân, phu thê ân ái hòa thuận đến bạc đầu. Cho dù trải qua sinh tử luân hồi vẫn không có gì thay đổi...
Dạ Huyền lấy từ trong ngực áo ra một nén bạc, ném xuống trước mặt đạo sĩ.
- Xem ra người cũng có tài, không phải là hạn lừa gạt dối trá. Cầm lấy, sau này đừng xuất hiện ở kinh thành nữa.
Đạo sĩ kia sắc mặt trắng bệch, không ngừng cảm tạ rồi lảo đảo rời đi. Tần Dao nhìn theo ông ta, nhất thời câm nín.
Dạ Huyền nhìn nét mặt hoang mang của cô, lúc này mới thu lại thần sắc rét lạnh.
- Đi thôi, chúng ta cũng làm theo họ treo dây tờ hồng.
Hắn nói xong thì kéo Tần Dao đi, trong đầu vẫn quanh quẩn những lời đạo sĩ kia vừa nói. Mặc kệ thật giả ra sao, chỉ cần hắn cố gắng thì những lời đó vẫn sẽ trở thành hiện thực.