Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám

Chương 7: Chương 7: Khuyên Giải




Quận chúa, lão phu nhân đến Quan Ngọc Tự cầu phúc hôm nay trở về rồi.

Tần Dao đang nhàn nhã ăn điểm tâm, nghe thấy Thúy Lan vào báo cáo thì suýt nghẹn. Cô hớp vội tách trà, cất tiếng hỏi:

- Không phải nói còn một tháng nữa sao? Chưa gì đã về rồi.

- Theo lý là như vậy, nhưng hôm nay không biết sao lại về rồi. Phu nhân lệnh nô tỳ đến báo quận chúa nhanh ra nghênh tiếp.

Tần Dao bỏ chiếc bánh đang cắn giở vào đĩa, qua loa chỉnh lại đầu tóc rồi theo Thúy Lan ra ngoài. Trước cửa phủ đã đứng đầy người, Tần Dao len qua đám đông đến gần mẫu thân nhà mình, nhỏ giọng hỏi:

- Tổ mẫu có chuyện gì sao ạ?

Tần phu nhân nhìn con gái, từ tốn trả lời:

- Tổ mẫu con không việc gì, là Ninh nhi đột nhiên nhiễm phong hàn nên mới gấp rút trở về.

- Đường tỷ từ nhỏ đã yếu ớt, đi xa như vậy đúng là làm khó tỷ ấy.

Tần Dao cảm thán, tiểu thư quen nhung lụa bị bắt lên chùa ăn rau sạch không phát bệnh mới lạ. Trong quyển sách cổ có ghi lại Tần Ninh là tình địch số một của Tần Dao. Tuy là quen biết Dạ Hiên không lâu nhưng lại chiếm được cảm tình của hắn. Khác với Tần Dao “vào sinh ra tử” giúp hắn tranh giành thiên hạ thì Tần Ninh lại được hắn bảo hộ trong lòng, nhận vô vàn sủng ái. Sau này khi Tần Dao biết được đã hạ độc giết chết Tần Ninh, kể từ đó tình cảm của cô và Dạ Hiên cũng dần nguội lạnh. Tần Dao hiện tại không muốn tham gia vào mối tình rắc rối này, nếu Tần Ninh thích cô sẽ nhường lại cho cô ta.

Tần phu nhân không nghe con gái lên tiếng, cất giọng an ủi.

- Con đừng lo, chuyện ầm ĩ trong cung không phải lỗi của con. Tổ mẫu là người hiểu biết lý lẽ, sẽ không trách tội.

Tần Dao ngẩng đầu, cười đáp:

- Nữ nhi biết tổ mẫu sẽ hiểu, con chỉ lo cho đường tỷ thôi.

- Con biết quan tâm cho Ninh nhi như vậy là tốt. Dù sao cũng là tỷ muội, đừng cứ mãi bất hòa.

- Cẩn tuân giáo huấn của mẫu thân.

Hai người đang trò chuyện thì đằng xa có tiếng xe ngựa truyền đến. Tần Dao vội ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng phía sau Tần phu nhân. Xe đầu là lão phu nhân, lúc quản gia dìu bà xuống thì mọi người liền cúi đầu hành lễ.

- Cung nghênh lão phu nhân hồi phủ.

Tần lão phu nhân không cười, chỉ gật đầu nói:

- Miễn lễ đi. Các người mau đến đỡ nhị tiểu thư xuống, sau đó nhanh mời đại phu.

Đám nô tỳ nghe thấy vậy liền đứng dậy tiến đến cỗ xe ngựa phía sau. Đầu tiên là dìu Tần Ninh sắc mặt tái nhợt từ trên xe xuống, sau đó khoác cho nàng ta một tấm chăn đã được ủ ấm. Hiện giờ là cuối thu, trời cũng lạnh dần. Dù Tần Ninh đang bệnh, nhưng vẫn không quên quy củ hướng Tần phu nhân hành lễ:

- Ninh nhi vấn an đại bá mẫu.

Tần phu nhân thấy khí sắc nàng ta tiều tụy thì lo lắng nói:

- Không cần đa lễ. Mau, vào trong nghỉ ngơi đi. Đám hạ nhân đã đi mời đại phu, rất nhanh sẽ trở lại.

Nô tỳ bên cạnh dìu Tần Ninh dậy, cúi đầu chào Tần phu nhanh rồi đưa người vào bên sương phòng phía tây. Tần lão phu nhân cũng đã đến gần, đầu tiên là hướng Tần phu nhân cất tiếng hỏi:

- Dạo này trong phủ thế nào? Đại lang đã về chưa?

Tần phu nhân cúi đầu, lễ phép thưa:

- Hồi mẫu thân, trong phủ vẫn bình thường. Mấy ngày trước Hầu Gia nhận được lệnh của hoàng thượng nên đã đến quan ải đón sứ đoàn của Tĩnh Quốc. Chắc vài ngày nữa chàng sẽ về vấn an mẫu thân.

Tần lão phu nhân gật đầu, lúc này mới nhìn đến Tần Dao phía sau.

- Dao Dao, lát nữa dùng cơm xong thì đến phòng ta. Tổ mẫu có lời muốn nói với con.

Tần Dao biết ngay là chạy không thoát, thấp giọng đáp:

- Dạ vâng ạ.

Tần lão phu nhân gật đầu hài lòng, chậm rãi nói:

- Được rồi, đừng đứng mãi ở đây nữa. Ai làm việc người ấy đi.

Đám hạ nhân lúc này mới giải tán. Lương ma ma đỡ Tần lão phu nhân về phòng. Trong sân chỉ còn Tần Dao và mẫu thân. Tần phu nhân thấy cô không vui, mỉm cười trấn an.

- Được rồi, tổ mẫu là người như thế nào con cũng biết mà. Đừng lo lắng quá, bằng không lát dùng cơm tối sẽ khó tiêu đấy.

Tần Dao miễn cưỡng gật đầu. Là phúc không phải hoạ, là hoạ không thể tránh. Dù sao người của Trấn Bắc Hầu phủ đều không đơn giản, cô cứ tùy cơ ứng biến vậy.

Tần Dao sau bữa tối thì theo sau Lý quản gia đến gặp Tần lão phu nhân. Cô nghe nói lúc còn trẻ Tần lão phu nhân từng theo Tần lão gia ra chiến trận. Hiện giờ tuy tuổi đã già nhưng vẫn còn minh mẫn dẻo dai. Rất giống với câu “gừng càng già càng cay“. Tần lão phu nhân nghe báo là Tần Dao đến, liền lệnh cho Lương ma ma đỡ mình dậy. Tần Dao đứng cách bà khoảng ba bước chân, cúi người hành lễ.

- Vấn an tổ mẫu. Người cho gọi Dao Dao đến là có gì dạy bảo ạ.

Tần lão phu nhân cầm tách trà trong tay, chậm rãi nói:

- Ta nghe nói đích nữ của Thái Phó vì hãm hại con mà bị hoàng thượng đuổi đến Ngọc Quan tự sám hối nửa năm, còn hạ lệnh không cho phép đặt chân vào kinh thành. Thái Phó cũng vì chuyện này mà lột mũ quan quỳ ở bên ngoài Thái Hoà Điện thỉnh tội.

Tần Dao biết sớm muộn gì Tần lão phu nhân cũng sẽ hỏi đến chuyện này. Thấp giọng thưa:

- Lâm tiểu thư có chút hiểu lầm với Dao Dao nên mới hành động không suy nghĩ. Trong chuyện này một phần cũng là lỗi của cháu, không biết cách đối nhân xử thế.

Tần phu nhân thở dài, đặt tách trà lên bàn.

- Đúng là đúng, sai là sai. Ta gọi cháu đến không phải để nghe cháu tự trách. Ta muốn nghe xem cháu nghĩ thế nào đối với chuyện lần này?

- Lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn ạ.

Tần lão phu nhân hiền từ nhìn Tần Dao, luca sau mới chậm rãi tiếp.

- Chuyện người khác muốn hại mình, không phải mình cứ cẩn thận là sẽ vô sự. Dao Dao, chốn cung cấm tranh giành đấu đá, thủ đoạn còn thâm độc hơn vậy gấp trăm lần. Cháu đã chứng kiến, còn muốn bước vào đó sao? Cô mẫu cháu cả đời bị bốn bức tường lạnh lẽo ấy giam cầm, ta không muốn cháu lại đi lên vết xe đổ đó. Thứ không đáng tin nhất trong thiên hạ, chính là tình yêu và hứa hẹn của đế vương.

Tần Dao ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tần lão phu nhân có chút cảm động. Người khác đều muốn con mình có thể vào cung cho cả họ được nhờ. Chỉ có Tần Gia là không làm vậy. Bọn họ trung thành với Đại Ấn, nhưng lại nói không với bè đảng, lạm quyền. Tần Dao cười thầm, cô được cứu rồi.

- Qua chuyện này, cháu cũng đã hiểu thấu. Nhưng cho dù cháu từ bỏ, liệu hoàng hậu sẽ chịu để nhà chúng ta yên ổn sao?

Tần lão phu nhân tay lần tràng hạt, ôn tồn nói:

- Chỉ cần cháu không muốn, không ai có thể ép buộc. Hơn nữa hiện tại Tĩnh Quốc mang theo công chúa sang đây, tám phần là muốn cùng Đại Ấn hoà thân. Hoàng hậu sắp tới sẽ rất bận, không có thời gian chú ý đến con đâu.

Tần Dao trong lòng trầm xuống, ngày này cuối cùng cũng đến. Chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy. Tuy bất an, nhưng ngoài mặt Tần Dao lại vô cùng bình tĩnh.

- Không phải nghe đồn là hai tháng nữa họ mới đến sao? Giờ nhắc đến vẫn còn hơi sớm.

- Không đâu, cha cháu đã đến quan ải đón người rồi, trong vòng 10 ngày họ sẽ đến đây. Ta nhắc nhở trước, tránh xa vị công chúa kia ra. Đừng học theo đích nữ của Thái Phó tự đưa mình vào đường cùng.

Tần Dao vụn trộm thở dài, cúi đầu đáp:

- Cẩn tuân giáo huấn của tổ mẫu. Dao Dao nhất định sẽ không khiến người thất vọng.

Tần lão phu nhân lúc này mới yên tâm gật đầu.

Rời khỏi phòng của Tần lão phu nhân, Tần Dao rẽ qua hậu viện một mình đi dạo. Trăng sáng sương lạnh, đúng là khung cảnh lâu rồi không gặp. Lúc còn ở thế kỷ 21, thứ cô nhìn nhiều nhất là ánh đèn điện nhiều màu sắc. Chúng sáng đến mức gần như che mờ trăng sao. Nhưng dù là vậy thì nơi đó vẫn là quê hương của cô. Cô nhớ nhà, nhớ đến mức tâm cũng đau. Bị kẹt ở một chốn xa lạ đầy rẫy nguy hiểm, nói không sợ thì chính là nói dối. Nếu không có phương pháp trở về, có lẽ cô sẽ bị chôn vùi theo triều đại hưng thịnh này, trở thành một phần của dòng chảy lịch sử. Tần Dao cúi đầu, che đi đôi má đã ướt đẫm nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.