Chọc Phải Điện Hạ Hắc Ám

Chương 49: Chương 49: Lựa Chọn




Tần Dao ở trong lòng Dạ Huyền, bộ dạng tức giận đã biến mất từ lâu. Cô nhân lúc hắn không chú ý, vươn tay dứt khoát kéo áo hắn ra. Dạ Huyền bị tập kích bất ngờ, nhưng lại không hề phản ứng mà chỉ đứng yên bất động.

Nhìn một mảng tím đen trên vai hắn, trái tim của Tần Dao nhói đau như bị ai đó bóp chặt. Vậy mà Dạ Huyền vẫn trước sau bình thản, bật cười trêu chọc:

- Mới sáng sớm mà nàng đã nhiệt tình thế rồi à? Có phải rất thích ta không?

chứng kiến bộ dạng không tim không phổi của hắn, Tần Dao bất giác nổi giận:

- Chàng còn có thể cười sao? Nếu không phải vì cứu ta...

- Ta vẫn sẽ làm như vậy.

Dạ Huyền không để cô nói hết câu đã lên tiếng khẳng định. Đúng vậy, nếu tình huống tối qua lập lại lần nữa, hắn vẫn sẽ chắn trước mặt nàng. Tuyệt đối không do dự.

Tần Dao cắn môi, để nước, mắt thi nhau rơi xuống. Cô khẽ chạm vào vai Dạ Huyền, nghẹn ngào hỏi:

- Là độc gì? Có chữa được không?

Dạ Huyền vươn tay lau nước mắt cho nàng, nhẹ giọng trấn an:

- Đừng lo, chỉ là loại độc bình thường. Rất nhanh liền khỏi.

Tần Dao đẩy hắn ra, vội vàng lau khô nước mắt. Cô biết hiện tại bản thân cần nhất là bình tĩnh, nhưng thấy hắn đối xử với mình như một đứa ngốc, cô thật sự không thể bình tĩnh:

- Còn định kiếm cớ dỗ dành ta. Chẳng lẽ chàng sợ ta sẽ bán đứng chàng nên mới không dám nói thật.

Dạ Huyền vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn rõ ràng không có ý này. Hắn chỉ muốn cô yên tâm, đừng tiếp tục khóc nữa. Thấy cô tức giận, hắn chỉ đành nói sự thật:

- Có biết vì sao có núi Tử Điệp không? Vì trên đó có một loài hoa màu tím chỉ nở về đêm. Trên phấn hoa có độc, còn là loại độc nguy hiểm tính mạng. Trên phi tiêu của đám tử sĩ tối qua có tẩm loại độc này.

Tần Dao sững sờ, run giọng đáp:

- Chúng định giết người diệt khẩu?

Dạ Huyền nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, lắc đầu.

- Không, chúng biết có giết Lâm Cố cũng vô dụng. Mục tiêu của chúng tối qua là nàng. Chúng vốn muốn lấy thuốc giải ra làm điều kiện trao đổi, nhưng không ngờ ta lại đỡ thay. Dù sao giữa ta và nàng ai trúng độc cũng như nhau.

Tâm Tần Dao lạnh lẽo, cô biết ở thời đại này việc tranh giành hoàng quyền là cuộc chiến đẫm máu. Nhưng vẫn không thể tin Thừa Tướng lại có thể âm hiểm đến mức này. Hiện giờ Dạ Huyền chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là liều chết giải oan cho nhà ngoại tổ phụ, hai là giao ra Khương Mộ, Sầm Phong và Lâm Cố cho lão. Nếu Dạ Huyền chọn cách thứ nhất, cho dù cả nhà Thừa Tướng và Khương Hậu bị trị tội thì Hoàng Đế cũng chỉ còn một nhi tử duy nhất là Dạ Hiên. Cũng chỉ có thể truyền ngôi cho hắn. Một khi chuyện đó xảy ra, vinh hoa phú quý của Khương Thị vẫn sẽ duy trì. Còn nếu Dạ Huyền đổi thuốc giải. Chứng cứ sẽ bị Thừa Tướng thiêu hủy. Sự trong sạch của Trấn Quốc Công và Lâm Thiếu Khanh cũng mất hết hi vọng. Dạ Huyền mãi mãi là con cháu tội thần, dù có được truyền ngôi cũng khó để người ta tin phục. Dạ Hiên vẫn sẽ là lựa chọn duy nhất.

Đạo lý này Tần Dao hiểu, Dạ Huyền càng hiểu. Vì vậy hắn mới không nói với cô, hắn không muốn cô thất vọng. Tần Dao ôm lấy hắn, cất giọng an ủi:

- Đừng lo, ta sẽ luôn ở bên chàng. Ta cũng không muốn chàng làm Hoàng Đế. Chỉ một Hà Tịnh San đã khiến ta khó chịu như vậy rồi, huống hồ là tam cung lục viện. Chỉ đáng tiếc cho nhà ngoại chàng, phải chịu hàm oan không thể gột rửa...

Dạ Huyền vươn tay vuốt tóc Tần Dao, hắn đã có quyết định của mình. Nhưng nếu bỏ cô lại, hắn thật sự không đành lòng. Khó khăn lắm mới đi đến bước này, vậy mà vẫn thất bại.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tần Dao chỉ có thể luyến tiếc buông ra. Dạ Huyền nắm tay nàng, thấp giọng nói:

- Vào đi

Sầm Phong chậm rãi tiến vào, thấy Dạ Huyền y phục không chỉnh tề thì nhíu mày, nói:

- Điện hạ trúng độc mà vẫn còn tinh thần “trêu hoa ghẹo nguyệt”, đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.

Hai má Tần Dao ửng đó, phóng ánh mắt giết người về phía Sầm Phong. Hắn thấy vẻ đáng yêu của nàng, giơ tay đầu hàng:

- Được rồi, ta không nói nữa.

Dạ Huyền bình thản kéo lại vạt áo, lạnh lùng hỏi:

- Sáng sớm ngài đến là có chuyện gì?

Sầm Phong đặt khay gỗ lên bàn, đáp:

- Ta không biết cách trị tận gốc, nhưng có thể làm chậm quá trình lây lan độc tố. Ngài đến đây, cởi áo ra.

Tần Dao không đợi nhờ vả đã nhanh chóng giúp hắn cởi y phục. Nhìn động tác thuần thục lưu loát của cô, Dạ Huyền khẽ nhíu mày:

- Nàng từng giúp nam nhân cởi đồ rồi à?

Trong giọng điệu của hắn đầy mùi giấm chua. Nhưng Tần Dao chỉ liếc hắn mà không trả lời. Dạ Huyền cũng biết hiện tại còn có người ngoài, mấy vấn đề như cởi áo này đợi đến khi chỉ có hai người lại nói. Sầm Phong tự nhiên bị nhồi “cơm chó”, bất mãn nói:

- Hai vị nên chú ý một chút. Ta đây cũng là một đại thúc cô độc mấy chục năm, các người không nên bắt nạt người già yếu.

Tần Dao thật sự không thích “ông chú” này, cứ nói mấy câu kỳ lạ làm người ta bối rối. Nhưng Dạ Huyền lại không so đo, nếu cô lên tiếng thì chẳng khác nào “có tật giật mình” chứ? Sầm Phong cũng nhận ra cô chẳng ưa gì mình, cười nói:

- Ta là kẻ thất phu ít học, không biết nói chuyện. Mong quận chúa đừng chấp nhất.

Tần Dao bĩu môi, đây là lời kẻ ít học sẽ nói ư? Quỷ còn không thèm tin nhé. Dạ Huyền thấy bầu không khí ngày càng trầm trọng, vươn tay vỗ nhẹ đầu Tần Dao.

- Ngoan, ta đói bụng rồi. Nàng bảo bọn họ đem chút điểm tâm cho ta nhé. Mấy thứ nữ nhân kia mang đến, ta không có gan đụng đến.

Tần Dao biết hắn muốn mình ra ngoài, cô không vạch trần chỉ gật đầu rời khỏi. Sầm Phong nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu:

- Điện hạ nên sớm nói rõ với nàng. Nếu nội trong mười ngày không có thuốc giải, chỉ e...

Dạ Huyền ngồi xuống đối diện Sầm Phong, cất giọng nhàn nhạt:

- Mười ngày là đủ rồi. Chúng ta mai xuất phát về kinh.

- Điện hạ

Sầm Phong biết khó mà khuyên nhủ, nhưng để hắn chứng kiến huyết mạch duy nhất thuộc về Lâm Gia cứ vậy mà chết, hắn thật sự làm không được. Dạ Huyền cũng biết hắn nghĩ gì, kiên quyết nói:

- Thay vì sống cả đời nhìn người ta phỉ nhổ Lâm Gia, ta thà đổi mạng để Lâm Gia trong sạch. Ý ta đã quyết, ngài không cần khuyên nhủ.

Sầm Phong bất lực, trầm mặc đắp thuốc cho Dạ Huyền. Lúc còn ở trong quân, hắn cũng từng là quân y. Tuy không rõ độc tố thế nào, nhưng kéo dài được lúc nào hay lúc đó. Dạ Huyền cũng không từ chối ý tốt của hắn, miễn sao có thể khiến mọi người an tâm.

Tần Dao trở về phòng, cố gắng bình tĩnh nhớ đến những gì xảy ra trong quyển sách cổ. Nhưng dù có nhớ thế nào, cũng nhớ không ra việc Dạ Huyền trúng độc. Có lẽ khi cô xuyên đến đây, mọi chuyện dựa vào thay đổi của cô mà phát sinh hiệu ứng cánh bướm. Giống như tối qua, nếu cô không ở đó thì hắn căn bản không bị thương. Mà nếu là Ngọc Dao quận chúa chân chính, nàng sẽ không đến nơi này.

Tần Dao cắn môi, âm thầm tự trách. Cô làm nhiều vậy là muốn thay đổi vận mệnh bi kịch của Dạ Huyền, nhưng hiện tại chính cô mới là nguyên nhân cản trở hắn. Việc tự làm theo ý mình, thay đổi lịch sử. Có phải là đang nghịch thiên cải mệnh như lời Vô Danh đại sư đã nói không? Nàng định hướng sai rồi, nên mới hại chết người vô tội...

Tần Dao càng nghĩ càng rối, lời nói khi đó của Vô Danh cứ hiện lên trong đầu:“Nữ thí chủ, nghịch thiên cải mệnh là trái đạo trời. Sát tâm không trừ sẽ gây đại họa. Hiện giờ vẫn còn cơ hội, nên sớm quay đầu“.

Nếu thật vì nàng mà Dạ Huyền mất mạng, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.