Rừng đêm gió rét, nhưng mồ hôi trên trán Khương Mộ cứ rịn ra. Hắn buông kiếm, cố gắng để bản thân trấn tĩnh:
- Điện hạ không ở trong cung một mình đến nơi hẻo lánh này, bệ hạ có biết không? Còn nữa, ngài nên nhìn cho kỹ trước mặt mình là ai. Nếu để bệ hạ biết ngài cấu kết phản loạn mưu hại mệnh quan triều đình, cho dù bệ hạ có niệm tình cũ với Dung Hoàng Hậu thì cũng không bảo vệ được điện hạ.
Dạ Huyền nhếch môi, cất tiếng cười trầm thấp:
- Việc làm sao để giải thích không cần Khương Giám Quân nhọc lòng. Chẳng phải ngài cũng mưu hại mệnh quan triều đình nhưng nhiều năm vẫn bình an vô sự đấy sao? So với ngài giết cả vạn người, ta chỉ giết mình ngài thì có gì phải sợ.
Bàn tay Khương Mộ siết chặt, phẫn nộ nói:
- Dạ Huyền, ngươi đừng ngậm máu phun người. Cửu cửu ngươi là tên thông địch bán nước, ngươi cũng là con cháu tội thần. Ta chẳng qua là tâu rõ với bệ hạ để giữ vững kỷ cương, ta không làm sai gì cả.
Dạ Huyền tàn nhẫn đập vào khủy chân Khương Mộ. Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tan, sau đó là tiếng kêu thất thanh của hắn. Dạ Huyền nét mặt ngoan lệ, lạnh lẽo nói:
- Là cửu cửu ta thông địch bán nước? Khá khen cho ngươi còn có dũng khí nói lời này. Có biết tại sao nhiều năm qua ta vẫn để ngươi sống không? Đó là vì cửu cửu ta, ta muốn thay cửu cửu lấy lại công đạo. Rửa sạch oan uổng của nhà ngoại tổ phụ ta, cho nên ngươi mới có thể dương dương tự đắc sống đến bây giờ.
Khương Mộ đau đớn bò trên đất, nhưng vẫn lớn giọng quát:
- Nói bừa, ngươi có chứng cứ gì mà dám trị tội ta? Dựa vào vài lời của một tên phản chủ, ai sẽ tin?
- Vậy nếu là lời của ta thì sao?
Từ trong đám thuộc hạ của Dạ Huyền, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi ra. Hắn ăn mặc rách rưới, trên gương mặt là một vết sẹo dài do đao chém. Khương Mộ nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ, sợ hãi lùi lại:
- Sầm Phong... ngươi là Sầm Phong... Không... ngươi đã chết rồi...
Sầm Phong nhìn Khương Mộ như người điên tự lẩm bẩm, lạnh lùng nói:
- Vì ta chết rồi, nên ngươi mới yên tâm việc xấu mình làm không bị phát hiện đúng không?
Sầm Phong bước tới túm lấy cổ áo hắn, phẫn nộ như một con thú dữ nhìn thấy kẻ thù:
- Tên khốn kiếp tán tận lương tâm nhà ngươi. Chỉ vì tư lợi, nhẫn tâm hại chết 2 vạn dân chúng cùng 3 vạn tướng sĩ ở Cố Thành. Nửa đêm nằm ngủ, ngươi không sợ Lâm Tướng Quân sẽ về tìm ngươi tính sổ sao? Ngươi không sợ 5 vạn oan hồn đó đến đòi mạng ngươi sao? Cha con các ngươi không sợ báo ứng hay sao?
Tiếng gào thét của Sầm Phong như làm rung chuyển một góc rừng, những người có mặt ở đó đều cảm thấy lòng mình uất nghẹn. Vết sẹo hung tợn trên mặt hắn dần thấm đẫm nước mắt:
- Các huynh đệ liều mạng mở đường máu để ta đến tìm ngươi cầu chi viện. Họ đem mạng sống và hi vọng của mình đặt lên người ta. Vậy mà, ta lại không thể cứu được họ. Ngươi, chính ngươi... Chỉ vì ghen ghét công trạng của Lâm Tướng Quân mà giết ta diệt khẩu, mắt điếc tai ngơ để Tĩnh Quốc đồ thành.
Đối diện với sự buộc tội của Sầm Phong, Khương Mộ cuối cùng cũng không thể gào thét oan uổng. Sầm Phong nhìn bộ dạng rụt đầu rụt cổ của hắn, cười khinh miệt:
- Ta không chết, lang thang làm tên ăn mày đầu đường xó chợ là để nhìn ngày tàn của cha con ngươi. Cho dù kiện đến đâu, ta cũng sẽ bắt ngươi đền mạng cho các huynh đệ năm đó tử trận, cho Lâm Tướng Quân đã anh dũng còn bị vu hãm chết oan. Cứ đợi mà xem, cửu tộc của ngươi đều sẽ phải quỳ dưới chân họ...
Dạ Huyền bước lên, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Sầm Phong siết chặt. Hắn lạnh lùng nhìn Khương Mộ, cất giọng đều đều.
- Đem hắn và Lâm Cố trói lại trước. Đêm nay chúng ta đến Hà Gia làm khách.
Đám thuộc hạ lúc này mới tỉnh ra, lập tức hăng hái nhận lệnh. Bất kỳ ai khi nghe đến chuyện này cũng đều căm phẫn, huống hồ những nam nhi ngày đêm luôn muốn xả thân cho tổ quốc. Thứ họ hận nhất là phản bội nước nhà, hại mạng người vô tội.
Nửa đêm, cổng chính Hà Gia có một nhóm khách không mời. Quản gia còn lúng túng chưa biết giải quyết thế nào thì Tần Dao đã bước ra. Cô khoác một chết áo lông, bộ dạng vẫn tỉnh táo cho thấy cô vốn không ngủ. Nhìn thấy Dạ Huyền trên dưới lành lặn, cô mới nhẹ nhõm thở ra.
- Quản gia, cứ để họ vào đi. Họ đều là bằng hữu của ta.
Quản gia giật mình, nếu là bằng hữu của Quận Chúa thì chắc là người quyền quý. Nhưng mấy người này mặc đồ dạ hành tối màu, tay đeo vũ khí còn dắt theo ăn mày...
Bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của quản gia, A Lục khoanh tay hừ khẽ:
- Sao hả? Nhìn bọn này giống cướp lắm à?
Quản gia xua tay, run run đáp:
- Nào có, mấy vị quan gia. Xin mời...
Dạ Huyền đi vào trước, rất tự nhiên dắt tay Tần Dao. A Lục và Lưu Phi đi phía sau hắn, âm thầm trao đổi bằng ánh mắt. Tần Dao không quan tâm bọn họ, nghiêng đầu hỏi Dạ Huyền.
- Mọi việc thuận lợi chứ? Huynh có bị thương ở đâu không?
Dạ Huyền siết bàn tay mềm mại của nàng, dịu giọng.
- Có quận chúa giúp đỡ, ta sao có thể bị thương được. Tìm một nơi đủ kiên cố, nhốt bọn họ lại trước.
Tần Dao nhìn ra phía sau. Thấy hai người đang khiêng Khương Mộ sớm đã bất tỉnh vì đau, đi sau còn có Lâm Cố và cha con Lý Hồng. Cô thôn nữ mà ban sáng Tần Dao đã gặp. Nhìn bộ dạng thê thảm của Khương Mộ, Tần Dao ngập ngừng nói:
- Hắn... vẫn còn thở chứ..?
Dạ Huyền xoay đầu cô lại, chậm rãi đáp:
- Ta chỉ đá gãy hai chân hắn thôi, vẫn chưa chết được. Nàng đừng để ý hắn nữa, tránh cho ta nhịn không được mà ra tay tiễn hắn lên đường.
Tần Dao câm nín, sợ hãi quay đi. Từ khi đến đây, cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng bạo lực máu me nào, huống hồ là người chết. Nói thật, cô rất sợ.
Dạ Huyền thấy cô như vậy thì thấp giọng trấn an:
- Đừng nhìn, sẽ không sợ... Nàng vì chờ ta mà cả đêm không ngủ à?
Hai má Tần Dao chợt nóng ran. Đúng là cô rất lo lắng, nhưng sao có thể nhận, chỉ đành viện cớ:
- Không có, ta lạ chỗ thôi.
- Nhưng không phải lúc ở trong cung nàng ngủ rất ngon sao?
Không nhắc đến thì thôi, càng nhắc càng thấy ấm ức. Tần Dao phồng má, giận dữ đáp:
- Lần nào vào cung ta cũng bị thương, đương nhiên ngủ ngon rồi.
Dạ Huyền xoa đầu nàng, nở nụ cười hiếm có:
- Sau này sẽ không thế nữa.
Dạ Huyền theo Tần Dao vào phòng, Thúy Lan xuống bếp nấu chút gì đó cho họ ăn. Sau đó tìm bộ quần áo sạch sẽ để Sầm Phong tắm rửa. Hắn hành khất nhiều ngày, sớm đã vượt xa loài cú.
Tần Dao ngồi bên cạnh xem Dạ Huyền ăn, nghe hắn kể lại mọi chuyện. Đúng là đáng hận, cha con nhà Thừa Tướng độc ác vô cùng. Dạ Huyền thấy nàng bi thương, cất giọng an ủi:
- Sao lại dễ xúc động như vậy? Thật chẳng giống nàng? Ngoan, nếu không ta sẽ không nói nữa.
Tần Dao quẹt nước mắt, hừ khẽ:
- Không biết nói chuyện thì đừng nói. Còn nữa, huynh cũng rất đau lòng mà.
Hắn còn có tâm trạng trêu chọc cô, hắn rõ ràng đã chịu đựng điều đó một mình suốt nhiều năm. Không ai an ủi, không ai chia sẻ. Cũng không biết nói với ai... Hắn so với người khác còn đau đớn và căm phẫn đến vạn lần. Vậy mà hắn cứ dửng dưng như không hề có chuyện gì, bộ dạng lạnh băng vô tình vô cảm.
Tần Dao đứng dậy, không biết động lực nào thúc đẩy mà cô vươn tay ôm lấy Dạ Huyền. Cho dù vòng tay cô có nhỏ bé thế nào, cô cũng muốn một lần được bao bọc hắn.
Đêm tối, hai trái tim đang dần chung nhịp đập. Đó là sự rung động không nói thành lời...