Tô Mục Kha bị giáo huấn một trận, trong lòng mang theo hận ý rời khỏi Hoàng Cung. Từ trước đến nay gã chưa từng chịu qua sỉ nhục nào như vậy, tất cả đều là do Tần Dao mà ra. Không phải chỉ là một quận chúa nhỏ nhoi của Hầu Phủ ư? Còn chưa thành Vương Phi đã vội lên mặt rồi. Nàng ta có thể thuận lợi gả cho Dạ Huyền hay không còn khó nói lắm.
Tô Mục Kha ôm một đống ý nghĩ độc địa, quyết tâm “ăn không được thì phá cho hôi”. Tên hầu cận theo bên cạnh rất hiểu tính khí gả, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Điện hạ, nô tài biết ngài chịu ấm ức. Nhưng nơi này là Đại Ấn, nếu gây hiềm khích sẽ không có lợi cho chúng ta. Hơn nữa Tần Vương nổi tiếng là người hỷ nộ vô thường, ngài vẫn là đừng trêu chọc đến hắn.
Tô Mục Kha ném tách trà còn đang nóng vào người tên hầu cận, cả giận:
- Ta làm thế nào còn cần ngươi dạy sao? Đúng là một lũ hèn nhát giống hệt phụ hoàng. Chưa nghênh chiến đã vội đầu hàng, chẳng trách để người ta đè đầu cưỡi cổ.
Tên hầu cận dù đau vẫn nhịn xuống, tiếp tục khuyên ngăn:
- Điện hạ đừng nên bồng bột, chỉ vì một quận chúa nhỏ nhoi mà đắc tội hoàng đế. Đại Ấn người đông thế mạnh, chúng ta không thể chống lại họ đâu.
- Một quận chúa nhỏ nhoi ta còn không dạy bảo được, vậy địa vị thái tử một nước này còn giữ làm gì? Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhúng tay vào.
Tên hầu cận khóc không ra nước mắt, chỉ có thể bất lực lắc đầu. Hắn nên đem chuyện này báo lại với bệ hạ và thái sư, để bọn họ còn kịp thời ngăn chặn.
Nhưng Tô Mục Kha lại không cho hắn cơ hội, lập tức gọi hạ lệnh:
- Người đâu, mang tên này nhốt lại cho ta. Tránh để hắn không biết giữ miệng làm hư kế hoạch của ta.
Tô Mục Kha vừa dứt lời, chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại. Hai tên thuộc hạ của gã vào xe bịt miệng tên hầu cận lôi đi mặc cho hắn la hét vùng vẫy. Xong xuôi, chiếc xe lại lần nữa di chuyển quay về Cung Quán.
Dạ Huyền đang ở thư phòng giúp Dạ Yến Thành phê duyệt tấu chương, nghe thấy Vệ Lân thuật lại chuyện vừa xảy ra ở Ngự Hoa Viên thì bất giác dừng lại. Hắn cau mày, hàn khí xung quanh ngày càng dày đặc:
- Viết một bức mật hàm cho hoàng đế Đan Ly, bảo hắn nhanh chóng chọn trữ quân khác đi. Còn về đứa nhi tử không biết sống chết của hắn, bổn vương sẽ giúp hắn dạy dỗ tử tế.
- Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm ngay.
Vệ Lân chấp tay hành lễ, đang định rời đi thì có người chạy vào quỳ xuống hướng Dạ Huyền bẩm báo:
- Vương gia, Ngọc Dao Quận Chúa xin được cầu kiến.
Dạ Huyền gác bút, sắc mặt cũng hòa hoãn lại:
- Mời nàng đến hậu viện, mang trà và một ít điểm tâm lên. Gọi người đến giúp bổn vương thay y phục.
- Nô tài tuân lệnh.
Hạ nhân nói xong thì lui ra, sau đó hai thái giám nối đuôi nhau đi vào. Trong Tần Vương Phủ không phải không có cung nữ, nhưng họ chỉ lo những công việc khác. Nơi ở và thư phòng của Dạ Huyền luôn cấm nữ nhân bước vào, việc ăn uống sinh hoạt của hắn đều có thái giám phụ trách. Vệ Lân hiểu rõ vì sao chủ tử lại cẩn trọng như thế, cũng không phải chỉ có nữ nhân mới phải gìn giữ trong sạch. Địa vị của Dạ Huyền bây giờ là dưới một người trên vạn người, không chỉ có thiên kim thế gia mà còn không ít cung nữ cũng dùng mọi thủ đoạn để bò lên giường hắn. Để phòng vạn nhất, hắn không để ai có cơ hội đến gần mình.
Lúc Dạ Huyền đến, Tần Dao vẫn còn bận cho cá ăn bên hồ. Nhìn những con cá đầy màu sắc đang bơi lội, Thúy Lan chỉ biết bất lực thở dài. Quận chúa nhà nàng mới giây trước còn gấp đến mức như “kiến bò chảo nóng”, Vậy mà giây sao đã thản nhiên như đang ở vườn nhà khiến nàng không biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Nhìn thấy Dạ Huyền từ xa, Thúy Lan lập tức quỳ xuống hành lễ:
- Nô tỳ bái kiến vương gia, vương gia vạn phúc.
Tần Dao quay đầu, đem bát thức ăn cho cá đặt xuống. Dạ Huyền phất tay ra hiệu cho Thúy Lan đứng dậy, sau đó sải bước đến gần Tần Dao:
- Nghe hạ nhân nói nàng có việc tìm bổn vương, không biết là việc gì?
Tần Dao định hành lễ trước, nhưng Dạ Huyền đã nhanh hơn ngăn cản hành động của cô:
- Trước mặt ta không cần đa lễ. Nào, ngồi xuống từ từ nói.
Tần Dao lùi lại giữ khoảng cách, ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền:
- Bệ hạ muốn ban hôn cho tiểu nữ và vương gia trong cung yến tối nay. Chẳng hay vương gia có biết chuyện này hay không?
Dạ Huyền sắc mặt không đổi, mỉm cười:
- Thế nào? Nàng không đồng ý?
- Đã là thánh chỉ, làm gì đến phiên tiểu nữ nói đồng ý hay không. Chỉ là ta muốn hỏi vương gia, ngài là bị ép buộc hay cam tâm tình nguyện?
Dạ Huyền chấp hai tay ra sau lưng, chậm rãi đáp:
- Chiếu chỉ ban hôn này là ta đã xin phụ hoàng, nàng cảm thấy ta là tình nguyện hay không?
Tần Dao ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dạ Huyền. Thì ra là hắn muốn thành thân với cô nên mới đi cầu xin hoàng đế. Tần Dao cau mày, nói với giọng không mấy vui vẻ:
- Tại sao? Ta với ngài chẳng qua là gặp gỡ vài lần thôi. Chưa đến mức phải bàn đến chung thân đại sự.
- Là nàng nghĩ vậy thôi. Trước khi nàng mất trí nhớ nàng đã đồng ý gả cho ta rồi. Bổn vương vốn muốn đợi nàng nhớ ra, nhưng không biết phải đợi đến khi nào. Trừ phi nàng ghét ta đến mức không thể tiếp nhận, nếu không hôn sự này bắt buộc phải tiến hành.
Tần Dao im lặng, cô đương nhiên không ghét hắn rồi. Nhưng chuyện này quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời cô khó mà tiếp nhận. Thúy Lan bước đến bên cạnh Tần Dao, nắm tay cô như một lời động viên âm thầm. Tần Dao lấy lại bình tĩnh nhìn về phía Dạ Huyền.
- Cho dù giữa chúng ta có quan hệ gì, đó cũng là khi ta chưa mất trí nhớ. Còn bây giờ, ta xem ngài như một người vừa mới quen. Ta không ghét ngài, nhưng điều đó không có nghĩa là ta muốn làm tân nương của ngài. Chiếu chỉ ban hôn không thể làm trái, nhưng muốn ta ngay lập tức chấp nhận ngài thì ta không làm được.
- Nàng cứ suy nghĩ, bao lâu ta cũng chờ được. Bởi vì tân nương của ta chỉ có thể là nàng.
Tần Dao mím môi, cố lờ đi ánh mắt dịu dàng ôn nhu của Dạ Huyền. Cô thừa nhận nam nhân văn võ toàn tài như hắn trên đời này có một không hai, nhưng cô nhìn không thấu con người của hắn.
Rời khỏi Tần Vương Phủ, Tần Dao như kẻ mất hồn được Thúy Lan đưa về nhà. Mệnh phú quý cũng không dễ dàng gì, ngay đến chung thân đại sự cũng không thể tự mình quyết định.