Nam nhân kia bị thương khá nặng, sau khi Tần Dao mời đại phu băng bó thì để A Lục ở lại canh chừng. Đến nửa đêm hắn cũng mơ màng tỉnh lại. A Lục đang ngủ gục trên ghế, cảm nhận có một luồn hơi thở nguy hiểm đến gần liền mở mắt, nghiêng người tránh né lưỡi kiếm đang hướng về phía mình. Hắn nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Ta có lòng tốt cứu ngươi, vậy mà ngươi lại muốn mạng của ta?
Nam nhân kia sững người, vội vàng thu kiếm. A Lục chỉnh lại y phục, thấy vết thương người kia đã chảy máu thì nhắc nhở:
- Chớ cử động mạnh, cởi y phục ra ta giúp ngươi băng bó lại.
Nam nhân vẫn bất động, hồi lâu mới khó khăn mở miệng:
- Ngươi là ai? Đây là đâu?
A Lục đứng dậy đi lấy hòm thuốc mà đại phu để lại, bình thản đáp:
- Ta tên Lục Xuyên, ngươi cứ gọi ta A Lục là được. Chỗ này là Trấn Bắc Hầu phủ, là quận chúa của ta đã cứu ngươi.
A Lục lấy thuốc bột rắc lên vết thương, nam nhân đó đến mày cũng không thèm nhíu, tiếp tục hỏi:
- Quận chúa ngươi tên là gì?
A Lục ngẩng đầu, không vui nói:
- Danh hào của quận chúa hạ nhân không thể gọi, ngươi không biết sao?
- Ngươi là thuộc hạ của nàng?
A Lục cẩn thận giúp hắn băng lại vết thương, hờ hững đáp:
- Đúng vậy.
Nam nhân im lặng một lúc, chợt nói:
- Ta là Thượng Quan Túc Phong, quê ta ở phương Bắc. Ta đi buôn gặp cướp, đa tạ ngươi đã cứu ta.
A Lục liếc hắn, vừa đóng hòm thuốc vừa nói:
- Ta không có hỏi ngươi. Sau khi khỏi thì đi đi.
Hắn rót cho Thượng Quan Túc Phong một tách trà, nói tiếp:
- Còn nữa, người cứu ngươi không phải ta. Thuốc của ngươi sáng mai nha hoàn sẽ mang đến, ta đi đây.
Hắn nói xong thì rời đi. Thượng Quan Túc Phong còn chưa uống hết tách trà, bên ngoài đã có một người nhảy vào từ cửa sổ. Hắn nhíu mày, lạnh giọng:
- Tình hình thế nào?
Kẻ kia quỳ một chân, cúi đầu đáp:
- Hai quân đã giao chiến, người xuất trận là tam công chúa.
Thượng Quan Túc Phong ngắm nghía tách trà, nhếch môi:
- Cứ để bọn họ đánh, ngươi chỉ cần theo dõi nhất cử nhất động của Cao Hùng là được. Ta tạm thời không thể quay về, ngươi bảo sư phụ cứ tùy cơ ứng biến.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Thượng Quan Túc Phong hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài có điều suy ngẫm.
Đêm, Vân Quý Phi nép trong lòng Dạ Yến Thành. Nghĩ đến những gì vừa xảy ra, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Dạ Yến Thành vuốt tóc nàng, dịu dàng an ủi:
- Vân Nhi không sợ, trẫm đã về rồi.
Vân Quý Phi ôm lấy hắn, giống như một đứa trẻ ngang bướng không nghe lời. Dạ Yến Thành thở dài, đột nhiên hỏi:
- Nếu trẫm không phải là hoàng đế, nàng có bằng lòng cùng trẫm ẩn cư sống đời bình dị không?
Vân Quý Phi đáp không chút nghĩ ngợi.
- Bất kể bệ hạ là ai, muốn đi nơi nào. Ta và hài nhi vẫn sẽ đi cùng bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ đừng bỏ lại ta.
Dạ Yến Thành trong lòng mềm mại, cười nói:
- Sao ta lại bỏ Vân Nhi được chứ? Nàng tốt như thế kia mà.
Dạ Yến Thành vừa nói, vừa nhớ về những chuyện xảy ra ngày đó. Lúc hắn hồi kinh, tin tức đầu tiên nghe thấy là Lâm Gia gặp nạn. Hoàng huynh hắn ôm xác Dung Hoàng Hậu một đêm, bệnh cũ cũng bắt đầu tái phát. Vì gương mặt của hắn và hoàng đế giống nhau như đúc, nên hắn chưa từng để lộ diện mạo. Từ khi sinh ra hắn đã được nuôi dưỡng bên ngoài, ngay cả tuổi của mình cũng phải nói dối.
Hoàng đế lúc chinh phạt Tiêu Vương đã hao tổn nguyên khí, cộng thêm cái chết của Dung Hoàng Hậu là một cú đả kích chí mạng đối với hắn. Sau ngày đó, Hoàng Đế u uất thành bệnh, cuối cùng chưa đến nửa năm đã qua đời. Vì muốn bảo đảm cho Dạ Huyền thuận lợi kế vị, hoàng đế đã tìm Dạ Yến Thành đến để hắn cải trang thành mình xử lý triều vụ. Nội trong nửa năm, Dạ Yến Thành đã là bản sau hoàn hảo của hoàng đế. Hắn nhận di chiếu, thay thế hoàng đế ngồi lên ngai vàng. Hắn vốn muôn danh chính ngôn thuận bái đường với Tần Y Vân. Nhưng cuối cùng chỉ có thể để nàng uất ức nhập cung làm phận thê thiếp. Vì vậy, hắn luôn muốn bù đắp cho nàng.
Vân Quý Phi thấy Dạ Yến Thành trầm mặc, lên tiếng hỏi:
- Bệ hạ, người đang nghĩ gì thế?
Dạ Yến Thành thoát khỏi hồi ức, cười đáp:
- Ta nghĩ làm thế nào để đối tốt với nàng hơn, khiến nàng vui vẻ hơn.
Vân Quý Phi mỉm cười, vòng tay ôm hắn càng thêm chặt:
- Bệ hạ ở đây thiếp đã thấy vui rồi.
Dạ Yến Thành vuốt ve gương mặt non mịn của nàng, hừ khẽ:
- Ngốc chết đi được.
Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn. Chỉ bám lấy hắn đòi hỏi ấm áp khiến hắn không thể không yêu nàng. Đợi mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ dẫn nàng rời khỏi nơi này. Một nhà ba người tìm chốn bình yên mà sống bên nhau.
Sáng sớm, Tần Dao đến xem thử Thượng Quan Túc Phong thế nào. Lúc đi đến cửa, cô nghe thấy bên trong có tiếng đổ vỡ. Tần Dao nhíu mày, vươn tay đẩy cửa ra. Một nha hoàn còn khá nhỏ tuổi đang hốt hoảng ngồi xuống nhặt mảnh vỡ trên nền đất, lúng túng nói:
- Xin lỗi, ta không phải cố ý.
Ánh mắt Thượng Quan Túc Phong rét lạnh, thanh kiếm đưa lên vẫn chưa có giấu hiệu hạ xuống. Tần Dao cảm thấy kẻ này có tinh thần phòng vệ rất cao, lại nhạy cảm với hơi thở người. Cho thấy hắn không đơn thuần là một thương nhân tầm thường mà tối qua A Lục đã nói. Thượng Quan Túc Phong cũng nhận ra sự có mặt của Tần Dao, lúc này mới thu kiếm về. Tần Dao nhìn hắn, cất giọng bình thản:
- Thượng Quan công tử không cần phải lo lắng vậy đâu. Ta chỉ có lòng tốt cứu người. Đợi khi vết thương lành công tử có thể rời đi.
Thương Quan Túc Phong tra kiếm vào vỏ, cất giọng trầm trầm:
- Đa tạ ơn cứu mạng của quận chúa. Nếu sau này có gì cần, tại hạ chết cũng không từ.
Tần Dao biết lời này cũng chỉ là xã giao thôi. Nhìn hắn phòng cô như phòng cướp thế kia làm gì có ý định báo ân. Nhưng cô cũng không mong đợi gì, chỉ cười đáp:
- Thượng Quan công tử nói quá rồi, chuyện nên làm thôi.
Thấy Tần Dao muốn đi, Thượng Quan Túc Phong liền buột miệng hỏi:
- Chẳng hay quận chúa có biết Quan Ngọc Tự đi hướng nào không?
Tần Dao dừng bước, thành thật đáp:
- Ra thành đi hướng đông là đến. Mấy ngày tới ta cũng có việc đi cùng tổ mẫu đến đó. Nếu công tử muốn có thể theo cùng.
Thượng Quan Túc Phong gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tần Dao thấy hắn đã nằm trở lại giường, liền mở miệng căn dặn nha hoàn:
- Ngươi xuống sắc bát thuốc khác sau đó bảo A Lục mang lên là được rồi.
Nha hoàn nhặt hết mảnh vỡ, cúi đầu đáp:
- Vâng ạ.
Cung nữ theo sau Tần Dao ra ngoài, lúc đi còn sợ hãi nhìn về phía Thượng Quan Túc Phong. Người này có sát khí quá nặng, không biết có nên nhắc nhở quận chúa nên tránh xa không? Nhưng nàng vốn nhút nhát, không dám nói bừa bãi để rồi mang họa. Thôi thì cứ tránh trước.
A Lục đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc Thượng Quan Túc Phong. Thật ra hắn cũng chẳng ưa thích gì công việc này, bởi hắn luôn cảm thấy kẻ này không hề đơn giản. Mỗi ngày đều đặn thay thuốc, vết thương của Thượng Quan Túc Phong cũng sắp lành. Hôm nay lúc hắn ra ngoài giãn gân cốt, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Thượng Quan Túc Phong còn nghĩ mình hoa mắt, nhưng khi đến gần mới biết bản thân đã gặp được cố nhân. Thượng Quan Túc Phong cười nhạt, cất giọng âm trầm:
- Trốn kỹ thế này, thật khiến bổn vương tìm đến vất vả.