Tần phu nhân nhìn thấy Tần Dao liền bước qua kéo lấy tay cô lo lắng hỏi:
- Con đã đi đâu vậy? Khiến mọi người tìm kiếm khắp nơi.
Tần Dao lạnh lùng nhìn Hoàng Hậu, chậm rãi đáp:
- Con bị một tên thích khách đánh ngất, may mà có nhị hoàng tử vô tình đi ngang qua cứu giúp. Con vừa tỉnh lại đã nghe thấy mọi người đến chỗ Tiêu Thành Vương bắt gian nên mới qua đây xem thử.
Hoàng Đế sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Dạ Huyền.
- Có bắt được thích khách không?
Dạ Huyền khẽ lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Nhi thần chậm một bước, để hắn tự sát rồi.
Hoàng Đế nhíu mày, hừ lạnh:
- Chết cũng dễ dàng quá rồi.
Dạ Tích đứng bên cạnh, phẫn nộ nói:
- Đầu tiên là đánh ngất Quận Chúa rồi mang vào phòng đệ, sau đó đi tố cáo để hủy thanh danh của nàng. Mưu kế đủ thâm độc.
Vân Quý Phi im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:
- Trong cung này ai lại có thù oán với Dao Dao như vậy, muốn dồn nó vào chỗ chết mới thỏa mãn.
Tần phu nhân siết tay con gái, người có lòng dạ độc ác như vậy thật đáng sợ. Trấn Bắc Hầu Tần Thịnh bước đến trước mặt Hoàng Đế, chấp tay quỳ xuống.
- Thần xin bệ hạ điều tra rõ ràng, đòi lại công bằng cho nhi nữ của thần.
Hoàng Đế vươn tay đỡ Trấn Bắc Hầu dậy, ôn tồn nói:
- Ái khanh cứ yên tâm, trẫm sẽ cho quận chúa một lời giải thích.
Khương Hậu đáy lòng lạnh lẽo, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh. Dạ Huyền thấy bà ta khổ sở chống đỡ, âm thầm cười lạnh:
- Lúc thần nhi đến đây có gặp An Tần. Người bảo Đông Cung rất loạn nên nhờ thần nhi mời Phụ Hoàng sang đó một chuyến.
Hoàng Đế cảm thấy đau đầu, khoát tay:
- Lại là chuyện gì?
Dạ Huyền vờ như không thấy vẻ gấp gáp của Khương Hậu, chậm rãi nhả ra từng chữ:
- Hoàng huynh say rượu làm loạn, phi lễ nhị tiểu thư.
Tần phu nhân tái mặt, suýt thì đứng không vững may mà có Tần Dao kịp đỡ lấy. Sắc mặt Thái Hậu xám xịt, run giọng nói:
- Hồ đồ. Đúng là không ra thể thống gì?
Thái Hậu phẫn nộ đập bàn, khiến mọi người có mặt đều đồng loạt quỳ xuống. Hoàng Đế đỡ lấy bà, nghiêm giọng.
- Người đâu, mau mang Thái Tử và nhị tiểu thư Tần Gia đến Thái Hoà Điện, trẫm và Thái Hậu sẽ tự mình hỏi chuyện.
Đám cung nhân run rẩy lui ra bên ngoài. Đầu tiên là giúp Dạ Hiên tỉnh táo, sau đó là hậu hạ Tần Ninh mặc lại y phục rồi dẫn cả hai đến Thái Hoà Điện.
Trong điện chỉ có bốn người. Hoàng Đế nhìn bộ dạng không mấy tỉnh táo của Dạ Hiên, nhíu mày hỏi:
- Chuyện là thế nào? Hôm nay là đại thọ của Thái Hậu, các ngươi lại dám làm ra hành vi phóng túng này.
Vân Quý Phi đau lòng trước vẻ mặt nhợt nhạt của Tần Ninh, thấp giọng:
- Ninh Nhi, sao ngươi lại ở Đông Cung?
Tần Ninh ngẩng đầu, nức nở đáp:
- Cung nữ hầu cận của Thái Tử vô tình làm ướt y phục của thần nên đã đưa thần đến chỗ Thái Tử để thay. Không ngờ...
Thái Hậu càng nghe càng nổi giận, lớn tiếng quát:
- Là cung nữ nào mà một chút lễ nghĩa cơ bản cũng không biết. Lại mang khuê nữ vào chỗ Thái Tử?
Tần Ninh cả người run rẩy, cúi thấp đầu.
- Hồi Thái Hậu, nơi đó là ngự hoa viên. Trời tối nên thần nữ không nhìn rõ mặt nàng ta. Sau khi vào bên trong thì gặp được điện hạ đã say đến không biết gì. Thái Hậu minh giám, đây không phải là lỗi của điện hạ.
Khương Hậu nghe vậy cũng gật đầu phụ họa.
- Thái Hậu, sự việc này nhiều điểm đáng nghi. Có lẽ là ai đó đã rắp tâm hãm hại, giống như chuyện của Quận Chúa và Vương Gia ban nãy, xin Thái Hậu nhất định phải điều tra cho rõ. Nhị tiểu thư không thường vào cung, hẳn là không quen thuộc đường lối nên mới bị tính kế.
Vân Quý Phi đỡ Tần Ninh đứng dậy, chậm rãi đáp:
- Hiện giờ tranh luận xem Thái Tử có bị hãm hại hay không thì ít gì? Người chịu ủy khuất nhất vẫn là Ninh Nhi. Sau đêm nay, cả kinh thành sẽ thi nhau bàn tán, nó làm sao còn có thể sống tiếp được đây?
Khương Hậu thu lại tâm tình, cười nói:
- Theo quy định, Thái Tử đại hôn sẽ rước Thái Tử Phi cùng hai Trắc Phi. Thần thiếp cả gan xin Hoàng Thượng và Thái Hậu cân nhắc, để nhị tiểu thư làm Trắc Phi cho Hiên Nhi. Như vậy nhị tiểu thư không sợ thanh danh bị hủy hoại.
Hoàng Đế trầm mặc, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Chỉ là hắn ta không hiểu, Hoàng Hậu thế mà lại chịu bỏ qua Tần Dao. Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Hắn không ngại Hoàng Hậu mưu tính, chỉ cần vẫn nằm trong khống chế của hắn là được. Tần Ninh này chẳng qua là một cô nhi nương nhờ Hầu Phủ, vậy mà Hoàng Hậu lại vì nàng ta không ngại đắc tội Trấn Bắc Hầu, xem ra chuyện ngày càng thú vị. Nếu là ai cũng muốn, vậy hắn sao lại không “thuận nước đẩy thuyền“. Hoàng Đế hắn giọng, chậm rãi nói:
- Hoàng Hậu đừng vội. Còn phải xem nhị tiểu thư nghĩ thế nào? Vị trí Trắc Phi này cũng thiệt thòi cho nàng ấy.
Tần Ninh ngẩng đầu, thấy Đế Hậu đều đồng loạt nhìn về phía mình thì đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:
- Thần nữ nào dám kháng chỉ. Mọi sự đều xin nghe theo sắp xếp của bệ hạ.
Hoàng Đế nghe thấy lời này, trong mắt không giấu nổi sự xem thường. So với Tần Dao, nha đầu này vẫn còn rất kém.
Dạ Hiên nãy giờ vẫn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng:
- Mọi người đều hỏi ý nàng ta, sao không ai hỏi nhi thần liệu có bằng lòng? Là nàng ta chủ động đi vào tẩm điện của nhi thần, chịu ủy khuất cũng là nàng ta tự làm lấy.
Khương Hậu nghe thấy Dạ Hiên nói những lời này thì phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay vào hắn cả giận:
- Con còn có mặt mũi nói. Con xem bản thân đã làm ra chuyện tốt gì? Là nhị tiểu thư rộng lượng không tính toán với con, con còn dám nói những lời vô sỉ như vậy?
Hoàng Đế cũng nhịn không nổi nữa, lớn tiếng gọi:
- Ninh Phúc Hải, lăn vào đây.
Tổng quản thái giám thở dài đi vào, đêm nay đúng là bận rộn.
- Bẩm bệ hạ, có nô tài.
- Ngươi đem đứa nghịch tử này đến Thái Miếu quỳ cho trẫm. Trời chưa sáng thì không được đứng lên. Sau khi quỳ xong thì cấm túc một tháng, chưa đến đại hôn thì không được xuất cung.
- Nô tài tuân chỉ.
Ninh Phúc Hải nói xong thì đi đến bên cạnh Dạ Hiên, vươn tay ra chậm rãi nói:
- Điện Hạ, mời.
Dạ Hiên ngẩng đầu, đáp rất cương quyết:
- Phụ hoàng phạt nhi thần, nhi thần chỉ có thể tạ ơn. Nhưng chuyện lần này là nhi thần bị người ta hãm hại, vẫn mong phụ hoàng có thể suy xét.
- Nếu ngươi có thể khống chế hành động của chính mình, thì chuyện này đã không xảy ra. Làm sai còn muốn đổ lỗi cho người khác, trẫm sao có thể tin ngươi là vô tội. Ninh Phúc Hải, dẫn đi.
Ninh Phúc Hải quay đầu ra lệnh hiệu cho đám thái giám phía sau, bọn họ lập tức đi lên đỡ Dạ Hiên dậy. Hắn im lặng không nói gì, tự mình đi ra ngoài.
Sau khi Dạ Hiên đi, chiếu chỉ cũng được ban xuống. Trấn Bắc Hầu tâm trạng bất an, dẫn theo gia quyến rời cung. Trên đường mọi người đều bảo trì trầm mặc, ai cũng có suy nghĩ riêng. Tần Dao về đến phủ đã bị đuổi về phòng. Cô không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì, xem ra Tổ Mẫu của cô lại được phen mất ngủ.
Tần Dao ngồi bên cửa sổ, tiếc nuối nghĩ đến hội đèn bên ngoài. Cũng tại Khương Hậu đột nhiên đánh lén, khiến nàng bỏ lỡ chuyện vui. Bỗng một bóng đen từ trên mái nhà đáp xuống cạnh cô, khiến Tần Dao giật mình lùi lại. Người đó dường như biết được cô sẽ hét lên, vội vươn tay bịt miệng cô lại. Tần Dao hai mắt trừng lớn nhìn hắn từ từ tháo mặt nạ, sau đó mỉm cười nói với cô:
- Quận chúa, có hứng thú đi dạo cùng ta không?