Tên chết tiệt hỗn đãn!
Dám hôn bổn tiểu thư? Ngươi nhất định phải chết!
Đột nhiên, cách đó không xa có người nói: “Mau nhìn, bên này có người.”
Một đạo đèn pin chiếu qua.
Thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang hôn nhau kịch liệt, áo trên vai của cô gái bị kéo xuống, nam nhân đặt tay trên váy cô gái nhỏ.
Mấy người lập tức phản ứng, hỏi: “Có thấy một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi từ nơi này chạy tới không?”
Thiếu niên nghe vậy, đột nhiên buông lỏng người Trần Thanh Thanh ra.
Trước khi cô mở miệng, hắn liền nói: “Dám nói lung tung, ta sẽ bỏ tay vào...”
Trần Thanh Thanh cảm giác được có một bàn tay bên chân của mình, như có như không khẽ chạm lấy da thịt của cô.
Xú tiểu tử! Ngươi nhất định phải chết!
Trần Thanh Thanh hít sâu một hơi, hồi đáp: “Nhìn thấy!”
Dứt lời, tay thiếu niên đột nhiên bỗng nhúc nhích.
Nàng bề bộn một hơi đem nói cho hết lời: “Hắn chạy vào bên trong rồi.”
Đón lấy, một đám người tựu hướng phía bên trong đuổi theo...
Trần Thanh Thanh nhìn thiếu niên trước mắt.
Hai con ngươi tựa hồ phun lên hỏa diễm, giận giữ nói: “Ngươi còn không mau buông ta ra!”
Thiếu niên nhanh chóng che miệng của cô, bốn phía nhìn nhìn, không có tiếng bước chân, lúc này mới buông lỏng ra miệng của cô.
Trần Thanh Thanh khôi phục tự do, thật sâu hô hút vài hơi khí, nâng chân hướng phía hạ thân hắn đạp tới...
Lại bị hắn trở tay đem nàng chế trụ, ép lại góc tường.
“Thành thật một chút! Bằng không thì bổn thiếu gia không ngại giả đùa làm thật!”
Trần Thanh Thanh đã tức điên rồi.
Mắng: “Vương bát đản, lưu manh, đừng rơi xuống tay lão nương, bằng không thì lão nương giết chết ngươi!”
Thiếu niên xinh đẹp khóe môi cong ra một vòng ngả ngớn vui vẻ, nói ra: “Ta chờ ngươi đến làm.”
Dứt lời, Trần Thanh Thanh bị một đạo lực đẩy ra cả người ngã rạp trên mặt đất.
Quay đầu lại, không còn có bóng người.
Cô tức giận xuất toàn thân khí lực lớn tiếng kêu lên: “Có ai không! Có ai không! Đại thúc nhóm(đám bọn họ), người các ngươi muốn tìm ở chỗ này.”
Bởi vì thanh âm quá mức to Trần Thanh Thanh, những người kia còn chưa đi xa, nghe thấy thanh âm liền chạy về hướng bên này.
Đồng thời, còn chưa chạy xa thiếu niên nghe thấy thanh âm này, tức giận đến rống to: “Xú nha đầu, ta nhớ kỹ ngươi!”
Sau đó... Liều mạng chạy về phía trước.
Trần Thanh Thanh lúc này mới lộ ra một vòng cười.
Kiểm tra đồ vật trong túi xách xong, nhìn xem bên trong tờ giấy “ thông báo trúng tuyển vào học viện Y Tư Lan” bình yên vô sự nằm ở trong túi xách.
Trong nội tâm thở dài một hơi.
May mắn, không có mất.
Vân Thành, khách sạn năm sao.
Trần Thanh Thanh cầm CMND cùng chi phiếu phía trước tiến hành lấy thủ tục nhập cư.
“Thật có lỗi tiểu thư, thẻ của ngài bị ngưng dùng.”
“Cái gì?”
Chẳng lẽ là ông nội làm? Làm được có thể thật tuyệt a!
Nàng không phải là trốn hôn thôi sao? Sao lại đối với nàng nhẫn tâm như vậy?
Trần Thanh Thanh rút túi tiền ra, rút tiền giá trị lớn đưa cho nhân viên lễ tân, sau đó đứng phía trước.
Một người đang mặc áo sơ mi trắng đi qua, đem túi sách tiện tay đặt ở một bên.
“Giúp ta khai mở một gian “phòng cho tổng thống“.”
Thiếu niên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cả người cho một loại khí chất rất sạch sẽ.
Oa! “phòng cho tổng thống”?
Trần Thanh Thanh theo thanh âm nhìn sang, lập tức, trợn mắt há hốc mồm.
Lại là một cái cực phẩm mỹ nam?
Vân Thành là địa phương chuyên môn sản mỹ nam sao?