Hôm sau, việc Tư Đồ Phong bị cô gái đanh đá ngồi cùng bàn tát, đã truyền khắp toàn bộ học viện Minh Đức.
Không ít học sinh đi ngang qua lớp ba đều liếc mắt nhìn trộm Trần Thanh Thanh, xem cô là thần thánh phương nào.
Buổi sáng sau tiết thứ hai, trong lớp xuất hiện một đám khách không mời mà đến.
“Ai là Trần Thanh Thanh? Cư nhiên dám đánh anh Phong của tôi? Bước ra đây cho tôi!”
Anh Phong? Chẳng lẽ là bạn gái thứ 159 của Tư Đồ Phong?
“Là tôi đánh, thì sao?”
Dứt lời, cô gái mang theo mấy nữ sinh, hùng hổ đi về phía cô.
“Cậu muốn chết!” Nói, một cái tát liền hướng đến gương mặt Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh cũng không phải người dễ chọc, cô lắc mình một cái đã có thể tránh thoát, cô gái kia tát không trúng, suýt nữa mất đà ngã xuống đất.
“Con nhỏ xấu xí, cậu biết tôi là ai không?”
“Tôi quản cậu là ai? Trừ bỏ cha mẹ trưởng bối ra, ai cũng đừng nghĩ đụng đến một sợi tóc của tôi!”
“Được! Nghe nói cậu mở một cửa hàng chạy vặt nhỏ ở trong trường?”
“Đúng thì sao?”
“Nghe nói cậu cho thuê cả chỗ ngồi?”
“Đúng vậy! Nhưng chỉ cho thuê trong giờ ra chơi.”
“A... Thật đúng là một đứa con gái nghèo kiết xác, vừa xấu lại vừa nghèo, còn vì tiền mà làm ra loại chuyện bỉ ổi như thế.” Cô gái cười khẩy.
Trần Thanh Thanh không nói gì——
Từ sau khi gặp thằng nhãi Tư Đồ Phong kia, tính tình cô đã thay đổi không ít, trở nên cực giỏi nhẫn nhịn.
Nếu đổi lại bây giờ đang ở học viện ở Kim Thành, người này đã sớm bị cô đánh thành đầu heo rồi.
“Đem chỗ ngồi của cậu cho tôi thuê một tiết, bao nhiêu tiền, tùy cậu ra giá!”
“Xin lỗi, tôi đã nói, chỉ cho thuê trong giờ ra chơi.”
Cô gái kia nhướng mày, khoe khoang nói: “Được, vậy tôi thuê chỗ của cậu trong tất cả giờ ra chơi mỗi ngày, học xong một tiết, cậu phải nhường chỗ cho tôi ngay! Ra giá đi!”
Thuê tất cả giờ ra chơi mỗi ngày? Đây chính là một đơn hàng cực lớn a!
Làm lơ việc cô gái kia đến đây không có ý tốt, Trần Thanh Thanh ra giá nói: “Người khác tôi cho thuê năm trăm tệ một ngày, còn cậu... Một ngàn một ngày, thuê hay không thuê!”
Không phải có tiền sao? Không phải thích khoe khoang sao?
“Cậu... A, mấy ngàn tệ mà thôi, cầm đi! Đưa trước cho cậu một tuần.”
Nói xong, cô gái kia lấy từ trong cặp ra một cục tiền, rồi vung hết xuống đất.
Sau đó, không quay đầu lại trực tiếp rời đi.
Trần Thanh Thanh: “...” Bảy ngàn tệ, đủ làm tiền sinh hoạt cho cô trong hơn một tháng, nhặt hay là không nhặt đây?
Đúng là khó nghĩ mà!
Đang do dự, Trương Phương Phương liền nhắc nhở cô: “Thanh Thanh, đừng để ý đến mất mặt hay không, mau nhặt đi! Đây chính là tiền sinh hoạt tháng sau của cậu.”
Cũng đúng——
Cô ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ một lên, toàn bộ lớp học, chỉ có mình Trương Phương Phương giúp cô.
Đang chú tâm nhặt, ngoài cửa lớp đột nhiên truyền đến một giọng nói trào phúng.
“Trần Thanh Thanh, cậu không có chút tôn nghiêm nào sao? Tiền ném xuống đất mà cậu cũng nhặt?”
“Chuyện của tôi, ai cần cậu lo?”
“Cậu ra đây cho tôi!”
“Cậu định làm gì?” Không phải lại muốn gây chiến với cô đấy chứ?
“Ra đây, tôi tìm cậu có việc.”
“Không đi!”
“Ra đây, tôi giúp cậu kiếm tiền.”
Anh có lòng tốt như vậy?
Cô quả thực đang rất thiếu tiền——
Có một lần cô đi dạo trên đường cùng với Trương Phương Phương, bỗng thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đi qua, Trương Phương Phương nói cô ấy là võng hồng (*), có chút danh tiếng trên mạng.
(*) Võng hồng: từ dùng để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.
Nghe nói muốn làm võng hồng thì chỉ cần lớn lên xinh đẹp là được, có thể quảng cáo một ít mỹ phẩm dưỡng da kiếm tiền.
Sau khi cô nghe xong liền muốn mua một cái máy tính, vụng trộm làm thử một chút, nói không chừng lại có thể kiếm được tiền.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Thanh liếc nhìn Trương Phương Phương một cái, thấy cô ấy gật đầu, mới đi theo Tư Đồ Phong ra khỏi lớp học.
“Này —— Tư Đồ Phong, cậu muốn giúp tôi kiếm tiền như thế nào?”
“Tôi muốn cậu giúp tôi một chuyện gấp.”
Trần Thanh Thanh cười ——
Cô nhớ rõ quan hệ bọn họ chẳng khác gì nước với lửa đi?
Thằng nhãi này cư nhiên nhờ cô giúp? Điên rồi sao!
Cô xoay người muốn đi, lại bị Tư Đồ Phong đưa tay ra kéo lại.
“Cậu giúp tôi chuyện này, tôi trả tiền cho cậu...”