Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly

Chương 1: Chương 1




Bóng đêm thâm trầm, một bóng dáng màu trắng đang bay nhanh đến, phía sau toàn là tiếng súng và tiếng bước chân gián đoạn.

Một mảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều đem phòng khóa lại thật chặt không dám ra cửa.

Bỗng nhiên lại một loạt đạn bay tới, chỉ nghe bóng dáng màu trắng kia một tiếng nức nở nghẹn ngào, liền thấy trên cánh tay tràn ra một mảng máu tươi, rồi sau đó vết máu từ từ lan rộng, tản ra bốn phía, theo cánh tay "tí tách" rơi thẳng xuống.

"Anh che vết thương, chân mày khẽ nhíu lại, mồ hôi lạnh trên mặt như những hạt ngọc càng không ngừng toát ra ngoài, bất đắc dĩ cười một tiếng, "Thật sự là phiền toái, tại sao có thể có người bám theo như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân là dáng dấp mình quá xuất sắc?"

Lúc này, trước mặt đã không còn đường đi, sau lưng cũng không rõ số lượng người.

Anh đem lỗ tai dán xuống đất: "Một, hai, ba, bốn. . . . . . Mười bảy. . .Mười tám. . . . . . ."

"Mới vừa rồi giải quyết bảy tên, nên chỉ còn lại không đến ba tên, tại sao lại nhiều hơn mười tên?" Anh thở dài, "Thật đáng ghét, chẳng lẽ nhất định mình phải chết như thế?"

Bây giờ trên người anh một viên đạn cũng không có, chỉ còn lại một thanh đao nhỏ làm bằng bạc, tay lại bị trúng một viên, vừa nãy chỉ cảm thấy một hồi tê dại, hiện tại cảm giác đau từ từ lan ra, khiến đầu óc anh nhất thời tỉnh táo không ít.

Anh bình tĩnh nằm ở phía sau mấy hòm gỗ lớn, lúc này chỉ cần khẽ động cũng có thể khiến cho anh đau rách gan rách phổi.

Anh kiểm tra sơ qua một lượt thân thể của mình, hình như gãy hai xương sườn, nội tạng chảy máu, phía trên trúng một đao, cánh tay bị trúng một viên đạn. . . . . .

Ừ, không có gì đáng ngại, nếu như không bị bắt, vẫn có thể sống sót an toàn.

Làm băng bó đơn giản cho mình sau đó anh cười cười, giống như thân thể này không phải của mình, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cặp mắt lại lóe tia sáng kỳ dị, không sợ hãi chút nào khi đối mặt với tử vong.

Anh cảm thấy rất kích thích, thậm chí có chút hưng phấn, nếu như có thể, anh thậm chí muốn hát chút tiểu khúc. Đối với anh mà nói, đây chỉ là trò chơi, mặc dù hoàn toàn hiểu hậu quả trò chơi thất bại, róc xương lóc thịt, cắt da gọt thịt, sau đó bị phanh thây cho chó ăn, chết cũng không phải là tốt, nhưng sống không bằng chết thì không phải cái chuyện làm người ta vui mừng gì.

Đêm sao thưa trăng sáng, gió nhẹ từ từ thổi, không vừa lòng được, nếu như giờ có mỹ nhân có món ngon, anh sẽ càng vui vẻ hơn.

Dần dần, thân thể cũng không hề thấy đau nữa, ngay sau đó thần trí lại mù mịt.

Xem ra là mất quá nhiều máu rồi. . . . . . Làm thế nào? Anh nghĩ, mấy lần thử đứng lên lại không thành công, thân thể cơ hồ hoàn toàn chết lặng, không chịu nổi bất kỳ khống chế nào, nhưng gương mặt anh vẫn thờ ơ, ường như tự giễu dcười cười.

Bỗng dưng, nghe một loạt tiếng bước chân vội vàng từ xa truyền đến gần xung quanh, sau đó dừng ở đầu nhõ, hình như ở trò chuyện với nhau cái gì.

Bốn phía lại yên tĩnh, anh ngừng thở, có một chút khẩn trương. Tưởng tượng nếu như bị bắt, nên nói cái gì?

"Mọi người khỏe, cực khổ các vị rồi."

"Ai nha, vẫn bị mọi người tìm được, thật là lợi hại! Trở về mời mọi người ăn khuya thôi." Có thể có chút chí khí: "Muốn chém giết muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được, cái khác không có, tính mạng thì có một!"

Nghĩ vậy, đột nhiên anh cảm thấy mình thật sự có đủ nhàm chán, không khỏi thở dài, "Ai. . . . . ."

Lúc này, ngất xỉu mạnh hơn trận trận đánh tới, một lớp mạnh hơn một lớp, mà máu vẫn còn không ngừng chảy ra ngoài.

Không biết mình biến thành xác ướp sẽ là hình dáng gì, anh nhàm chán ảo tưởng, đột nhiên bức tường sau lưng dựa vào truyền ra thanh âm, ngay sau đó chợt bắt đầu xuất hiện dấu hiệu dãn ra.

Động đất? Anh chịu đựng đau đớn, mệt mỏi nhích thân thể ra, nhưng hình như chỉ có chỗ anh dựa vào mới xuất hiện chấn động, chợt liền nghe "ầm" một tiếng, xuất hiện một động lớn có thể để cho một người cúi người ra vào. Sau, lộ ra một cái đầu nhỏ, chớp hai mắt thật to, cảnh giác ngó ra ngoài một vòng, lại không phát hiện ra anh, sau đó cô liền chuẩn bị bò ra ngoài . . . . . .

Trời không tuyệt đường người, người đàn ông trong lòng nghĩ ngợi, trong con ngươi lóe ra ánh sáng vô hạn.

Mặc dù Athen là nơi lãng mạn, chỗ mê người, thế nhưng chỉ nhằm vào người có tiền mà nói.

Bất kỳ một thành phố nào, đều có một nhóm người như vậy, bên cạnh cuộc sống của bọn họ ở thành phố, đã từng trải qua thời kỳ giống như dân chạy nạn, bọn họ thiện lương, thật nhầm, lười biếng mà lại không có việc gì, chẳng qua là có thể lấp đầy bụng, cũng không phải nổi lên tình yêu màu xanh dương xinh đẹp với biển Aegean.

Chính phủ cứu trợ chỉ có thể tạm hoãn khẩn cấp, để cho bọn họ miễn cưỡng duy trì tính mạng, thường ngày người dân nhàn nhã tìm một chút việc kiếm thêm thu nhập, không phải là vì để dành, mà là vì mua rượu uống, thí dụ như hai chị của Chiêm Hiểu Đường, chính là loại người như thế.

"Các chị tại sao có thể như vậy? Mau đưa tiền trả lại cho em, đó là tiền em muốn trả tiền phòng tháng này!" Chiêm Hiểu Đường ngăn cách với hai chị bằng cánh cửa, cô đỏ mắt dùng sức gõ cửa, nhưng cửa vẫn bị họ đóng thật chặt.

Chị hai A Lỵ Tát cười nói: "Hiểu Đường, em không cần tranh đi cãi lại, tiền thuê phòng đóng muộn hai ngày cũng sẽ không sao, chúng ta chỉ mượn dùng tạm, hai ngày nữa sẽ trả em!"

Chị cả Lạp Á một mặt vui mừng đếm tiền trong túi giấy, một mặt rất không khách khí chặn cửa trước mặt Chiêm Hiểu Đường la ầm lên: "Nói đúng là, mọi người đều là chị em, làm gì dễ giận như vậy?"

Hai mắt Chiêm Hiểu Đường đều đỏ lên, "Đó là em tốn hơn nửa năm mới tích cóp được, một năm tiền thuê phòng, ngày mai sẽ phải đưa cho chủ cho thuê nhà rồi, các chị muốn chúng ta ba người đều ngủ trên đường đi sao?" Vì ngăn cản họ lấy đi tiền, cô từ phòng của mình vẫn đuổi đến cửa chính, nhưng vẫn bị họ dùng cánh cửa chặn lại đường.

Hai người bên kia cánh cửa nho nhỏ nói thầm những thứ gì, hình như là đang thương lượng một âm mưu. Một giây kế tiếp, Lạp Á móc từ ví da bên trong ra dây xích sắt lớn bằng ngón tay "Răng rắc" hai tiếng liền đem cửa khóa lại, hướng về phía xích sắt khóa cửa chính âm trầm cười một tiếng, nhanh chóng cùng với A Lỵ Tát ôm tiền thật vui vẻ đi đên quầy rượu tiêu xài.

Có lẽ ba ngày, có lẽ một tháng, chờ thời điểm họ đem tiền toàn bộ xài hết sẽ trở về nữa. Chỉ là, họ cũng không lo lắng em gái của các họ sẽ bị họ khóa ở trong nhà đói chết, bởi vì đây không phải lần đầu tiên họ làm như vậy, mà trước họ vô luận khóa cô bao lâu, cô em gái này cũng sẽ như cũ có thể sống được thật tốt.

Đem cửa nhà khóa lại, chỉ vì tránh khỏi cô sẽ làm trở ngại đến họ lấy tiền đi mà thôi.

"Này! Chớ đi, mở cửa ra!" Chiêm Hiểu Đường hướng ngoài cửa kêu mấy tiếng, thấy không ai đáp lại cô, nhất thời tiết khí suy sụp hạ hai vai, nước mắt cũng trong nháy mắt trào ra, "Hai người kia cư nhiên lại đem tiền lấy đi, khẳng định đi quầy rượu uống rượu hoặc là bài bạc, nếu ngày mai chủ cho thuê nhà đến đòi tiền thuê phòng, nên làm cái gì?"

Cô từ từ đi vào gian phòng của mình, từ trên bàn viết trong một đống sách tìm kiếm ra một tấm chi phiếu được giấu rất bí mật, trừ bỏ phí sinh hoạt cơ bản nhất không tính, còn sót lại tiền gửi ngân hàng còn chưa đủ để lấy trả một phần ba tiền thuê phòng sang năm . . . . . .

Cô cảm thấy mình quả thật khóc không ra nước mắt, trời mới biết tại sao có thể có hai người chị gái như vậy. Kể từ cha mẹ qua đời, hai người bọn họ cũng chưa có một ngày trách nhiệm của người chị, cho đến bây giờ đều là cô đi làm kiếm tiền nuôi sống họ.

Vốn là dựa vào tài sản bố mẹ để lại, cộng thêm ban ngày đi ra ngoài làm, cứu trợ của chính phủ, cũng không trở thành quá túng quẫn, ít nhất ấm no cũng sẽ không thành vấn đề. Hết lần này đến lần khác lại có hai người chị đánh cược thành tính lại chỉ biết ăn uống vui đùa, khiến cho cuộc sống trở nên khó khăn như vậy, nhất là thời điểm hàng năm đóng học phí và tiền thuê phòng cô đều khổ sở không chịu nổi.

Chiêm Hiểu Đường chợt sầu não đồng thời lại không khỏi oán hận chính mình, nếu như mình có thể đem tiền giấu được bí mật một chút nữa nữa, cũng sẽ không bị họ phát hiện. Cô cực kỳ hối hận tại sao mình không có đem khoản tiền kia cũng gửi vào ngân hàng, đợi đến trước lúc giao cho chủ cho thuê nhà một khắc sẽ rút tiền ra ngoài, nhưng là bây giờ hối hận thì có ích lợi gì?

Không biết những ngày này còn kéo dài bao lâu, cô đã chịu đủ rồi, chịu đủ bị người khác bóc lột rồi.

Chiêm Hiểu Đường lau sạch nước mắt, mang theo một chút kiên nghị, từ dưới gầm giường lấy ra một cái rương da nhỏ, đem chừng vài bộ quần áo và vài cuốn sách bỏ vào, cô lặp lại tự nói với mình, cô muốn rời nhà trốn đi, muốn rời xa cái nhà này, rời đi hai con quỷ hút máu này, về sau vĩnh viễn cũng không trở lại!

Trên thực tế, đây cũng là lần thứ hai mươi mốt các chị cướp đi tiền của cô, lần thứ hai mươi mốt quyết tâm rời nhà trốn đi. Nhưng thường thường cô vừa mới một bước ra khỏi nhà, liền bởi vì quyết tâm dao động đối với cái nhà này, lại buông tha rời đi.

Gian phòng của cô phía sau hợp với một viện nhỏ nhất, nhờ ánh trăng cô chạy đến một góc trong sân, cẩn thận đem những tấm gạch sớm bị cô mở ra vô số lần từng cục mang đi.

Họ cho là khóa lại cửa chính, đã có thể nhốt cô sao? Căn bản là không thể đấy! Thò đầu ra, nhìn ngắm bốn bề, xác định không có ai, vừa định leo ra, chợt lại bị cái gì bịt miệng, cứng rắn bị đẩy trở về viện.

Che miệng của mình hình như là cái tay, dính dính còn mang theo một cỗ tanh hôi sặc người.

Cô trợn to hai mắt, liều mạng giãy giụa, vung tay trắng, nâng tay ngọc lên đánh, đá, muốn đem cái người xâm lăng không biết tên đẩy ra ngoài, tuy nhiên hoàn toàn lực bất tòng tâm.

Cô muốn kêu lại không kêu được, vô luận giãy giụa như thế nào cũng không có tác dụng một chút, cô không biết người giữ chặt cô tại sao có thể có sức lực lớn như vậy.

Người mang tội giết người? Tội phạm chạy trốn? Tội phạm chuyên nghiệp? Xã hội đen? Trong lòng Chiêm Hiểu Đường lúc này loạn lên, chân tay lạnh lẽo, mồ hôi lạnh trên người không ngừng tuôn ra.

"Không cần nói, tôi không phải người xấu." Là một thanh âm của người đàn ông, dịu dàng mà có từ tính. Lúc này cô mới cẩn thận từng li từng tí mở hai mắt đang nhắm chặt ra.

Dưới ánh trăng mông lung, đúng là hình dáng trải qua tân tâm mài dũa xinh đẹp như điêu khắc, tóc màu đen, bộ dáng ngũ quan Phương Đông anh tuấn lộ ra một cỗ câu hồn đoạt phách, chỗ giữa hai lông mày có một nét cao quý không nói ra được chỉ vương giả mới có thể có được phong cách ấy.

Chiêm Hiểu Đường có chút mơ hồ, chưa từng thấy qua dáng dấp người đàn ông đẹp mắt như vậy, hơn nữa còn sát lại gần với mình như vậy, hơi thở của anh phun lên trên cổ của mình, có cảm giác ngứa một chút. Cô thậm chí đều đã quên giãy giụa, đưa mắt nhìn khuôn mặt của anh cả người cũng ngây ra.

Nhìn cô đã không còn hoảng sợ như lúc đầu, thậm chí đã hoàn toàn yên tĩnh lại, người đàn ông yên lòng xoay người lại, đem những tấm gạch kia lần nữa đặt trở về cửa hang.

Sau đó đem lỗ tai dán lên trên tường, nghe trộm động tĩnh bên ngoài, quả nhiên hai giây sau, tiếng bước chân bắt đầu thay đổi gấp rút, hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. . . . . .

Tim của anh lần lượt nhảy lên đến cổ họng, chỉ sợ bọn họ sẽ phát hiện dấu vết gì, như vậy không chỉ có mình bị hại, có thể cô gái trước mắt này cũng sẽ dính líu với anh, kết quả sẽ thê thảm, nếu như thế thật, mình thật sự là tội lỗi lớn.

Đang suy nghĩ, người bên ngoài ríu ra ríu rít nói gì đó, liền lần lượt rời đi.

Cho đến khi cũng không nghe thấy tiếng bước chân xa, anh lúc này mới yên tâm, ngay sau đó cả người cũng mềm nhũn ngồi xuống.

Lúc này, Chiêm Hiểu Đường mới từ trong si mê phục hồi tinh thần lại, đêm khuya yên tĩnh, một người đàn ông xa lạ nằm ở trong sân nhà cô, hang còn bị chiếm mất nữa, cô nam quả nữ, sống chung trong một phòng, ngộ nhỡ là người hèn hạ, vô sỉ, tên biến thái xấu xa?

Cưỡng hiếp trước sau đó giết? Giết người phanh thây? Từng thứ một đáng sợ từ từ hiện lên trong đầu cô, sợ hãi dần dần nước mắt rơi đầy gương mặt của cô.

Cô há miệng, theo bản năng vừa muốn thét chói tai, lại bị anh há miệng lập tức chặn lại, một cái tay nắm hông của cô, dùng sức mút vào môi của cô, để cho cô không phát ra được một chút thanh âm nào.

Quả nhiên. . . . . . Trong lòng cô trầm xuống, lại không thoát ra khỏi ngực của anh, nước mắt lập tức tuôn xuống như mua.

Một lát sau anh mới dừng lại, đầu tiên chỉ vì không để cho cô phát ra thanh âm, kế sách dưới tình huống cấp bách, nhưng lúc ấy, anh lại có chút thích thú mùi vị này, nếu không phải vết thương đau đớn, anh thật không thể dừng lại như vậy được!

Cho dù vẫn chưa thỏa mãn, anh vẫn đem miệng mình từ môi cô dời đi, "Nói hay lắm, không gọi, tôi liền buông cô ra."

Chiêm Hiểu Đường sương mù gật gật đầu, người đàn ông mới dần dần buông tay ra, ánh mắt buồn bã, cả người liền đột nhiên ngã lên trên người cô.

Chiêm Hiểu Đường không rõ chân tướng, hoảng sợ kêu lên: "Làm gì? Buông tôi ra, buông tôi ra, người ta là thục nữ thuần khiết, anh như vậy với tôi, muốn tôi làm sao gả ra ngoài?"

Động người một cái, lại phát hiện người đàn ông này chỉ nằm ở trên người của mình không hề cử động cái gì quá mức, thận trọng đẩy anh một cái, mới phát hiện anh đã không còn nhúc nhích.

Này. . . . . . Cô nhỏ giọng kêu lên, người đàn ông này một thân toàn máu cô hoảng sợ trợn mắt há mồm.

Không phải chết đi? Đáng tiếc gương mặt tốt như vậy, cô đưa tay xuống phía dưới mũi anh tìm tòi, vẫn còn thở nhẹ.

Còn sống, cô một hồi mừng rỡ không hiểu, sự mơ hồ mới vừa rồi từ trong nụ hôn hoàn toàn tỉnh táo. Đây chính là nụ hôn đầu của cô, nghĩ như vậy, mặt của cô đã thành một mảnh đỏ sậm.

Không đúng, cứu người quan trọng hơn, hiện tại cũng không phải là thời điểm xấu hổ, cô vỗ trên mặt mình một cái, cố gắng lắc đầu, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhưng. . . . . .Cô do dự một chút, ngộ nhỡ anh ta là người bại hoại làm thế nào? Thật phải cứu anh ta sao? Thế nhưng sao gương mặt vô hại, hơn nữa bị thương cũng có thể đi đâu chứ?

Nhìn chân mày anh nhíu lại, cô cảm thấy có chút đau lòng lại có chút thân thiết, diện mạo cũng giống Phương Đông như mình, cô quyết định mang anh vào trong nhà, dù sao cô có thể bảo đảm hai người chị mê trai chắc chắn sẽ không cự tuyệt có người đàn ông đẹp trai này ở trong nhà.

Về phần kế hoạch rời nhà ra đi của mình, cũng tạm thời để qua một bên, chờ cứu sống anh lại nói cũng không sao, dù sao sau này cũng có nhiều cơ hội có thể rời đi, nhưng cứu người quan trọng hơn.

Cô run run rẩy rẩy mà đỡ anh lên, từng bước lắc lư kéo về gian phòng của mình.

Không kéo được khoảng cách bao xa, cô đã cảm thấy mình cũng sắp chết rồi, thật không biết người đàn ông này ăn cái gì lớn lên, cư nhiên có thể nặng như vậy.

Chỉ là. . . . . . Phải làm gì trước đây? Đợi đến lúc Chiêm Hiểu Đường thở hổn hển đem người đàn ông vào đến trong nhà, cô nghĩ mãi cũng không ra.

Làm thế nào? Căn bản không có tiền dư để đưa anh đi bệnh viện, trong nhà cũng chỉ có một chút thuốc đơn giản để chữa thương khi bị ngã, ngay cả băng gạc cơ bản nhất cũng không có.

Đột nhiên nghiêng mắt nhìn thấy ga giường mình vừa mới giặt màu trắng.

Cô nhíu mày, liền vội vàng tìm cây kéo, đem đem ga giường cắt thành những miếng vải vừa rộng bằng cái băng gạc bình thường.

Sau đó, đem cúc áo sơ mi của anh từng cái từng cái cởi ra, dựa vào ánh đèn lờ mờ bên trong nhà, cơ thịt xinh đẹp từ từ hiện ra trước mắt cô.

Bả vai nở nang, lồng ngực bền chắc, bắp thịt rõ ràng với làn da màu lúa mạch. . . . . . Gương mặt xinh đẹp, vóc người hoàn mỹ, người đàn ông này đúng là không phải mê người bình thường.

Cô không tự chủ nuốt nước miếng một cái, cho đến khi nhìn thấy phần eo bị thương lớn bằng lòng bàn tay đã có chút sưng đỏ, cô mới lấy lại tinh thần, "Không đúng! Bây giờ không phải lúc chảy nước miếng, là thời điểm cứu người!" Cho thuốc lên chỗ bị ứ đọng máu trước? Hay là cầm máu trước? Đúng rồi, nên cầm máu trước! Nhưng làm thế nào cầm máu được? Không cần dùng thuốc gì, trực tiếp sử dụng vải buộc vết thương lại? Nhưng mà quả thật cũng không có thuốc gì.

Nhìn mặt của anh bắt đầu hiện lên trắng bạch, Chiêm Hiểu Đường càng khẩn trương, càng khẩn trương lại càng không biết nên làm thế nào cho phải.

Bình tĩnh! Chính cô phải điều chỉnh hô hấp xuống, lại nhìn thấy dưới chân anh cũng có một vết thương rất lớn, chỉ là bị ống quần quấn chặt lại mới không chảy máu nữa.

Nhưng là, như vậy. . . . . . Không phải là phải cởi quần của anh xuống? Mặt của Chiêm Hiểu Đường nhất thời hồng như con tôm bị luộc chín.

Thôi! Cứu người quan trọng nhất! Chiêm Hiểu Đường mặc dù muốn như vậy, mới cởi ra dây lưng quần của anh, nhưng trong lòng rốt cuộc có ý niệm xấu xa gì chỉ sợ cũng chỉ có chính cô mới biết.

Ừ, tháo ra, sau đó, cởi xuống! Tim của Chiêm Hiểu Đường đập loạn lên, trong lòng lại nghĩ, không biết đạo trưởng* hình dáng như thế nào, có thể rất lớn hay không? Nhưng ngoài miệng lại cố ý nói lớn: "Tôi là vì cứu anh!"

(*: ta nghĩ đó là bộ phận kia của con trai)

Cô nhắm mắt lại, đem quần của anh từ từ kéo xuống, từ từ mở ra một con mắt, cũng may, mặc quần lót màu trắng, giữa quần lót đội lên một tòa núi nhỏ.

Cô từ từ dịch ra sau, chột dạ nhìn chung quanh một chút, xác định không có người khác, sau đó đầu ngón tay út nhẹ nhàng đưa ra một cái, ngón tay dài chậm rãi hạ thấp xuống. . . . . .

Nhưng mà thời điểm chỉ thiếu chút xíu nữa, người đàn ông chợt từng tiếng rên, cô bị dọa sợ vội vàng thu tay lại, làm bộ dáng như cầm vải định băng bó cho anh.

Mắt thấy anh lại ngủ mê man như trước, cô mới thở nhẹ một hơi, vội vàng bưng một chậu nước ấm đến, cầm khăn lông nhưng không biết làm thế nào để rửa sạch vết thương cho anh, giống như bất kể cô làm nhẹ nhàng như thế nào, anh nhất định cũng sẽ rất đau, chô nên vô luận như thế nào cô cũng không xuống tay được.

Tháo băng gạc xuống, có thể nhìn thấy vết thương dài chừng bảy phân đã xuất hiện hiện tượng sưng tấy có mủ, còn có một vài mảnh vỡ không biết là cái gì, cô run rẩy vẩy chút nước lên trên, đã nhìn thấy anh cả người anh co giật một chút.

Quả nhiên rất đau, cô nước mắt lưng tròng .

Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào? Chỉ nghe một tiếng thở khẽ, anh đã mở mắt, giùng giằng muốn ngồi dậy.

Chiêm Hiểu Đường cuống quít dìu, "Chậm một chút..., ngu ngốc!"

Anh không nói chuyện, chỉ cười cười, "Tôi tự mình làm thôi." Nói xong, anh nhận khăn lông trong tay cô, thuần thục tẩy rửa vết thương của mình, từ đầu đến cuối, lông mày chỉ nhăn có mấy cái, một tiếng kêu cũng không có.

Ngược lại Chiêm Hiểu Đường đứng ở một bên đau lòng không chịu được, nếu như không phải là phải giúp anh đưa khăn lông, cô nhất định phải trốn ra bên ngoài.

Nín thở, nhìn anh thuần thục dùng nước rửa vết thương lấy gì đó ra ngoài, trở mình rửa vết thương, mắt đều không nháy một cái, cả người cô từng trận da gà đột nhiên nổi lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh, khó chịu thay anh.

"Có loại đồ vật như cái kìm hay không?" Anh cắn răng hỏi, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hiện tại chỉ còn đạn trong cánh tay là chưa lấy ra.

"Không có." Chiêm Hiểu Đường mê man nhìn anh.

Trầm mặc một chút, anh lại hỏi: "Rượu cũng nên có chứ?"

"Tôi đi tìm một chút!" Chiêm Hiểu Đường chạy ra khỏi gian phòng, thật may là rất nhanh liền mang đến hai chai rượu mạnh các chị để lại.

Cô đưa cho anh, hỏi: "Anh phải uống sao?"

Người đàn ông cười cười không nói gì, cầm lấy rượu cắn rơi nắp bình, rót vào miệng hai cái, dùng sức nuốt xuống, muốn cho mình tỉnh táo một chút.

Chiêm Hiểu Đường cầm khăn lông cẩn thận giúp anh lau đi mồ hôi hột trên người.

Anh cúi đầu một chút, liền thấy phía dưới cổ áo T-shirt rộng lộ ra một mảnh trắng như tuyết, hô hấp không khỏi có chút gấp rút, có lẽ là do tác dụng của rượu, thế nhưng lúc này thần kinh đã có chút kích động.

Không ngờ vật nhỏ này còn thu hút như vậy, người đàn ông đem mắt chuyển đến nơi khác, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, ngoài mặt nhìn không ra cái gì, trong lòng nhưng lại than thở như thế.

"Đau thì hãy nói, không cần nén nhịn." Chiêm Hiểu Đường thương xót nói, mắt hiện lên một tầng sương mù, càng thêm cẩn thận thay anh lau mồ hôi trên mặt.

"Không sao, chút đau đớn này tôi còn có thể nhịn." Người đàn ông ngẩng đầu lên, cười yếu ớt với cô.

Bởi vì nằm cạnh quá gần, người đàn ông có thể nghe được tiếng tim đập của cô, ngửi thấy mùi thơm của thiếu nữ, cảm thụ hơi thở ấm áp trên người cô, tim của anh một hồi rung động, bụng dưới cũng bắt đầu có chút phản ứng.

Gặp quỷ, anh là thế nào? Người đàn ông lần nữa xoay đầu dời đi chỗ khác, không biết là tác dụng của rượu hay là bởi vì tình huống này. Trên mặt lại có chút ửng hồng.

"Oa! Thật to, thật to!" Chiêm Hiểu Đường chợt liếc thấy hạ thể của anh dần dần trướng đại, trong lòng không khỏi kêu lên.

Thật thần kỳ! Cư nhiên có thể trở nên to lớn, giống như ma thuật! Cô hình như quên mất chủ nhân cái thần kỳ đông đông này còn ở trạng thái tỉnh táo, cư nhiên cứ như vậy nghiêm túc quan sát.

"Tiểu nha đầu, rất thú vị sao?"

À? Chiêm Hiểu Đường mặt đỏ lên, ngôn ngữ theo phản ứng nói: "Không phải, không phải rồi! Tôi, tôi là giúp anh xem vết thương phía trên"

"Vết thương phía trên là ở nơi này sao?"

Chiêm Hiểu Đường cứng họng rồi, cảm giác trên mặt nóng lên như lửa đốt, nhưng cô cũng thật tò mò, tại sao phía dưới của người đàn ông trước sau sẽ chênh lệch to lớn như vậy? Cô kìm lòng không được lại nhìn xuống phía dưới.

Còn nhìn? Cô gái chết tiệt ! Thật là không biết sống chết! Trên trán người đàn ông nổi gân xanh, trong lòng đã sắp gào thét ra ngoài, anh lúc này cũng đã phải khống chế không được thỏa mãn dục vọng nửa người dưới rồi.

Anh tức giận lại đổ vào miệng hai chai rượu, sau đó lập tức đem rượu đổ vào chỗ bị thương trên cánh tay trái, đau đớn kịch liệt làm anh cũng đem môi cắn cho chảy máu, nhưng thủy chung vẫn là không được còn hừ một tiếng, chỉ cắn chặt hàm răng cố nhịn xuống.

Dừng lại chốc lát, anh lại đổ thêm nửa chai nữa lên vết thương, lần này càng thêm đau đến tê liệt tim phổi, toàn thân giống như muốn tan ra, môi cũng bị hàm răng cắn rách ra, trong cổ họng truyền đến một trận máu tanh, thấy Chiêm Hiểu Đường một bên run như cầy sấy, không khỏi liên tiếp lùi về phía sau.

Ngừng lại năm giây, người đàn ông hít một hơi thật sâu, trầm trọng nói: "Xoay qua chỗ khác."

"Hả?" Chiêm Hiểu Đường hoàn toàn mê mang nhìn anh.

"Chuyển, qua, đi!" Người đàn ông lần nữa từng chữ từng chữ nói ra mấy chữ này, Chiêm Hiểu Đường mới nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên.

Thời gian một giây lại một giây trôi qua, chỉ mơ hồ nghe tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông, lại không biết anh đang làm cái gì, khó khăn, chẳng lẽ. . . . . .

Cô nhớ lúc nhỏ đã từng trong lúc vô tình nhìn thấy người anh hàng xóm ngồi ở trong phòng, để tay tại tiểu đệ để của chính mình, sau đó tay không ngừng đưa lên đưa xuống, cũng thở dốc nồng đậm như vậy, chẳng lẽ người này cũng làm chuyện như anh ta?

Mặt Chiêm Hiểu Đường trở nên đỏ hơn, mặc dù cô cũng không hiểu rõ đó là hành động gì, lại mơ hồ biết đó phải là chuyện rất bí ẩn, thời gian chưa bao giờ trôi qua lâu như thế, cô bất đắc dĩ chuyển động đầu ngón tay chơi.

Cho đến khi nghe người đàn ông một tiếng thở dài đúng như thở phào nhẹ nhõm, cô mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Xong chưa?"

Hô hấp người đàn ông có chút gấp rút, "Được rồi."

"Quần cũng mặc xong?" Cô lại hỏi.

Người đàn ông có chút kỳ quái với vấn đề của cô, ngược lại vừa nghĩ, quần? Ông trời, nha đầu chết tiệt! Cô sẽ không cho là mình làm cái đó chứ?

Người đàn ông lười phải giải thích với cô, chỉ nói: "Được rồi, giúp tôi đem những miếng vải kia đến đây, băng bó một chút."

Chiêm Hiểu Đường lúc này mới từ từ xoay đầu quay lại, chỉ nhìn thấy trên cánh tay anh lượng máu hòa vào với rượu theo cánh tay càng không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ một mảng lớn, ga giường cũng bị nhục, anh bây giờ cũng giống như quả bóng cao xu xì hơi, không còn hơi sức tê liệt ngã xuống trên giường của cô, hai mắt đều đã mất đi thần thái ban đầu.

Cô quay đầu một cái nữa, nhìn chỗ trên đất cách giường không xa có một viên tròn lớn gần bằng ngón cái màu đỏ, còn mơ hồ lộ ra chút vàng, cô vừa đến gần nhìn, là viên đạn mang theo thịt, thì ra là mới vừa rồi anh. . . . . .

Thượng Đế, không thể tưởng tượng nổi người đàn ông này! Lòng của cô lập tức liền giống bị cái gì khuấy động, lắc lắc đầu, cô vội vàng cầm lấy những miếng vải kia, hết lòng giúp anh một vòng một vòng băng bó hai chỗ bị thương lại, vừa băng, nước mắt vừa từng giọt từng giọt nhỏ xuống xuống đất.

"Thế nào? Hù dọa em?" Người đàn ông khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hoa lê đẫm lệ của cô, cư nhiên nhếch miệng cười lên, đôi môi lại trắng bệch giống như người chết.

Chiêm Hiểu Đường nói không ra lời, cổ họng giống như bị cái gì chặn lại, chỉ lắc đầu một cái, dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu nói: "Không nói lung lung, nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi làm cái gì cho anh ăn, muốn ăn chút gì không?"

Người đàn ông cười, cô gái này thật biết điều.

Ngắm nhìn căn phòng bản thân đang ở, rất đơn sơ cũng rất sạch sẽ, trong không gian nhỏ bé chỉ có cái gường anh nằm này, giường vừa đúng chạm tới bệ cửa sổ, từ cửa sổ có thể nhìn thấy tiểu viện an tĩnh bên ngoài, bên cạnh giường là một hộc tủ, không có gương, bàn trang điểm và hai cái ghế có dựa lưng.

Muốn ăn chút gì không? Anh đoán chừng tự mình muốn ăn cô cũng thương mà không giúp gì được, vì vậy cười nói: "Tùy tiện đi, cho tôi uống một ly nước muối, có chút gì đó cũng có thể." So với thức ăn, lúc này anh muốn nhất là ngủ một giấc thật tốt, giống như khí lực của toàn thân cũng bị tiêu tan hết, hiện tại dù nói một câu đều đã là chuyện vô cùng đau khổ, nhưng, anh cũng biết trước hết anh nên bổ sung năng lượng thích hợp.

"Ừ, tốt!" Chiêm Hiểu Đường gật đầu một cái, liền vội vội vàng vàng chạy ra cửa bên ngoài.

Nhìn bóng dáng chạy đi của cô, người đàn ông đột nhiên có chút đau lòng đối với cô gái đáng yêu lại thiện lương này, hiển nhiên hoàn cảnh của cô cũng không tốt, lại nguyện ý chứa chấp anh một người bị thương không rõ lai lịch thế nào. Cô thế nào cũng không thể tưởng tượng, ngộ nhỡ mình là người chuyện ác nào cũng có thể làm, còn có thể lấy oán báo ân đại bại hoại vậy phải làm thế nào? Như vậy không phải dẫn sói vào nhà sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.