Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 2: Chương 2




Rời khỏi nhà ăn, Trình Thi Thi đi theo ở phía sau Beard bước thẳng vào thang máy, rồi lên thẳng tầng cao nhất của công ty.

Dường như đối với tất cả mọi thứ bên trong tòa cao ốc văn phòng của công ty này Beard đều vô cùng hết sức hiếu kỳ.

Từ tầng cao nhất một mạch đi xuống phía dưới, ngắn ngủi trong 20 phút đồng hồ, anh ta đã hỏi Trình Thi Thi rất nhiều vấn đề vô cùng kỳ quặc.

Hơn nữa ngay cả từng cái góc xó xỉnh nhìn như không đáng kể, anh ta cũng muốn đi tới đó, ở trên sàn nhà lưu lại chồng chất đủ dấu vết thuộc về anh ta.

Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, đi chung với nhu vốn bản thân từng người đã rất dễ thu hút sự chú ý của những người khác rồi, huống chi còn là một vị Vương tử nước ngoài cùng” Người đẹp lạnh lùng” nổi danh ở công ty.

Nhưng từ trước đến giờ Beard cũng không quan tâm tới cái nhìn chằm chằm của người khác dành cho mình, dù là đàn ông hay đàn bà mỗi khi nhìn tới mình, anh đều dùng nụ cười thân thiện để đáp lại, y hệt như một quý ông ôn tồn nho nhã. Mà Trình Thi Thi trước sau luôn chỉ là người lạnh nhạt lãnh đạm thì lại càng không để bụng có bao nhiêu người tập trung lực chú ý vào mình.

Beard ung dung từ tốn đi đến trước một cánh cửa nhỏ nằm ở phía sau cửa cầu thang, chỉ vào cánh cửa nhìn Trình Thi Thi hỏi: “Thi Thi, cô mau đến xem, không ngờ trong này còn có một căn phòng nè.”

Nghe giọng điệu của anh ta, giống như ở chỗ này có một căn phòng đã khiến anh ta cảm thấy như thể đó là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Nó dùng để làm gì thế?” Có vẻ nghi ngờ khó hiểu.

Trình Thi Thi liếc mắt nhìn cánh cửa, “Phòng tạp vật thì để tạp vật.” Chỉ trả lời câu hỏi của anh một cách qua loa.

Trên mặt cánh cửa không phải có viết chữ sao? Mà còn ba chữ lớn thế kia, tại sao anh ta còn phải hỏi mình? Hay là anh chỉ biết nói tiếng Trung nhưng không biết mặt chữ?

“Để tạp vật? Trong công ty mà cũng có tạp vật nữa sao? Tại sao công ty phải lãng phí cả một căn phòng chỉ dành để tạp vật, đem chúng thanh lý hết không phải là được rồi ư? Vậy mấy thứ gọi là tạp vật trong công ty ấy là những đồ gì thế?” Anh vòng tay trước ngực, “Thi Thi, hay chúng ta vào xem thử đi, hình như cửa cũng không có khóa lại.”

Tới rồi, lòng hiếu kỳ của anh ta lại tới nữa rồi!

Không biết có phải lòng hiếu kỳ của vị Vương tử Điện hạ này hơi nhiều hơn so với những người khác không, hay là mấy công ty lớn ở Thụy Điển vốn không hề có phòng tạp vật như họ vừa nói, tóm lại rất rõ ràng vị Vương tử Điện hạ này đối với căn phòng này cực kỳ vô cùng có hứng thú.

Vặn mở chốt cửa liền sải chân bước nhanh vào, nhìn thấy anh đi vào, Trình Thi Thi cũng chỉ có thể theo anh cùng đi vào.

Nhưng ngay khi Trình Thi Thi bước vào gian phòng tạp vật nọ thì cánh cửa ở phía sau lưng cô bị đóng sầm lại một tiếng thật mạnh.

Beard thấy vậy vội vàng chạy đến trước cánh cửa, thử đẩy đẩy cánh cửa nói, “Tiêu rồi, hình như cửa đã bị khóa rồi, sao lại như vậy chứ?”

Sao lại như vậy? Đây còn không phải là chuyện tốt do người của mình làm ra sao? Cùng cô đi lòng vòng lẩn quẩn quanh tòa cao ốc này đã hơn nửa ngày không chính là vì thời điểm này sao?

“Bên ngoài có ai không? Làm ơn mở cửa ra giúp với? Nè, có ai ở bên ngoài nghe thấy không? Làm ơn mở cửa giúp với?” Beard vừa vỗ lên cánh cửa, vừa cất tiếng cao giọng gọi.

Tiếng quát tháo của anh tất nhiên sẽ không được bất kỳ ai ở bên ngoài đáp lại, chẳng qua anh chỉ là làm bộ ở trước mặt Trình Thi Thi mà thôi, thật ra thì trong lòng anh cũng sớm đã cười tới nở hoa.

Cho dù vô cớ bị nhốt vào trong một căn phòng kín mít cùng với một người đàn ông, thế nhưng vẻ mặt Trình Thi Thi vẫn tự nhiên như thường ngày.

Cô còn đang nhìn quanh quẩn đánh giá căn phòng tạp vật lộn xộn, diện tích căn phòng trái phải chừng 200 mét vuông, hàng hóa xếp chồng chất thật sự cũng không nhiều lắm, có ít nhất hai phần ba chỗ còn đang bỏ trống.

Vào lúc cô đang quan sát căn phòng tạp vật, bỗng nhiên có một bàn tay bất ngờ từ phía sau vươn tới vòng qua ôm trọn vòng eo của cô.

Cô quay đầu lại lạnh lùng nhìn vẻ mặt Beard ở sau lưng tựa như ánh mặt trời phủ sáng khắp nơi, “Vương tử Điện hạ, xin hỏi ngài đang làm gì?”

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với một người đàn ông ở khoảng cách gần như thế, cô còn rõ ràng ngửi thấy được trên người anh tỏa ra mùi xạ hương thoang thoảng.

Beard phả một làn hơi nóng vào bên tai cô, bàn tay to lớn giữ chặt vòng eo cô, sau đó từ từ di chuyển hẳn lên phía trên bao trọn lấy khối tròn trĩnh ở bên phải của cô được ngăn cách bởi hai lớp vải rất mỏng của chiếc áo sơ mi và áo lót, “Tuy ngực không được lớn lắm, nhưng cũng đủ vừa khít lòng bàn tay anh đấy.” Nụ cười trên mặt bỗng trở nên sâu xa khó lường, “Cái đầu tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng cũng xem như là phù hợp với anh, cùng bổ sung cho nhau thì lại càng hay.”

Bởi vì ở công ty thực sự không tìm được một cơ hội nào để được ở riêng với cô, anh chỉ đành phải giở ra một chút thủ đoạn nho nhỏ, cố gắng tự tạo ra cơ hội này, hơn nữa còn phải biết cách nắm bắt thời cơ thật tốt, để khỏi phải có nhầm lẫn gì dẫn đến sau này có hối hận cũng không kịp.

Trình Thi Thi vẫn không thay hề thay đổi sắc mặt mấp máy bờ môi, “Vương tử Điện hạ, xin ngài tự trọng.”

Người đàn ông này rõ ràng hiện đang sàm sỡ cô, vậy mà lời nói của cô vẫn có thể duy trì sự lạnh nhạt hờ hững một đời không đổi, sự hứng thú mà Beard dành cho cô lại không khỏi gia tăng thêm một phần. Hơi dùng sức một chút, lấn áp cô đến sát cạnh chiếc bàn làm việc cũ kỹ, “Tự trọng sao? Thật xin lỗi tiếng Trung của anh cũng không được tốt lắm, chỉ biết cái gì là tự tin, tự phụ, tự mình cố gắng, tự ái, chứ không biết cái tự trọng gì gì đó.”

Đồ lưu manh! Đây là đánh giá đầu tiên Trình Thi Thi dành cho vị Vương tử Điện hạ này.

Bàn tay to lớn từ từ men theo vạt áo luồn vào trong áo sơ mi của Trình Thi Thi, lần tìm cởi ra chiếc nút áo lót của cô.

Dù rằng Trình Thi Thi phải đối mặt với tình huống như thế, tuy nhiên phản ứng vẫn tỉnh táo một cách khác thường, cô nhìn tới người đàn ông ở đối diện đang giở trò với mình, “Vương tử Điện hạ, ngài muốn cường bạo tôi sao?”

Giọng nói của cô vô cùng bình ổn, không hề có sự hoang mang lo sợ cần giúp đỡ của bất kỳ một cô gái bình thường nào nên có vào lúc này, “Thật lòng mà nói, tôi khuyên ngài nên lập tức dừng tay, căn cứ theo luật hình của dân quốc Trung Hoa ngài làm thế này có thể sẽ bị kết án tù có thời hạn, tôi nghĩ hẳn là ngài cũng sẽ không hy vọng tương lai ngần ấy năm của mình trải qua cuộc sống làm bạn với nhà giam chứ? Huống chi, đường đường là Vương tử Điện hạ Dolly Ximiya lại không ngờ đi cường bạo nữ đồng nghiệp trong công ty, tôi thiết nghĩ có lẽ ngài cũng sẽ không mong muốn danh dự của mình vì chuyện này mà bị quét sạch chứ?”

Ánh mắt của Beard từ từ nhíu lại như một đường chỉ, “Thi Thi, thời gian qua cô chính là dùng cách này để hù chạy cái đám đàn ông có mưu đồ bất chính với cô sao?”

Trình Thi Thi hờ hững nói: “Trên cơ bản đúng là vậy.”

Beard nhướng mày hỏi, “Chẳng lẽ chưa từng có tên nào ngoại lệ không sợ chết ư?” Beard mím môi, có người chỉ cầu có thể được âu yếm vuốt ve mà bất kể cái giá phải trả cho hậu quả, hẳn là cũng còn có khối người ra đấy? Cô ta không biết cái cách này của mình thật ra là không hề có một chút an toàn nào sao?

Trình Thi Thi vẫn lạnh nhạt trả lời: “Thật đáng tiếc, trước mắt quả thực là vẫn chưa thấy có.”

Đám đàn ông theo đuổi cô chủ yếu là nhân viên của Đồ thị, những người có thể được việc làm tại Đồ thị, đầu óc của họ cũng không phải thuộc hạng ngu ngốc, chỉ vì muốn âu yếm hôn hít mà phải đánh đổi cả tương lai quý báu của mình, khoản này dù tính thế nào cũng không có lời, bọn họ cũng đâu phải dạng ngu ngốc não tàn đến độ ngay cả điểm này mà nghĩ cũng không ra. Cho nên chiêu đe dọa này lần nào cô cũng trúng đích, trước giờ đều chắc chắn thì sau này vẫn sẽ mười lần cũng chẳng sai.

“Vậy tôi không thể không thừa nhận cô thật đúng là may mắn.” Beard tràn trề cảm xúc nói, “Nhưng loại này may mắn cũng không nhất định sẽ mãi mãi theo ở bên cạnh cô đâu.” Bất ngờ nhào tới vén lên váy của cô, “Bởi vì hôm nay cô đã rất không may đụng phải tôi, mà vừa hay tôi cũng chính là cái người ngoại lệ chưa từng có đó.” Dứt lời, nhanh chóng cởi ra từng chiếc cúc áo trên áo sơ mi của cô, giải thoát cho hai bầu vú tròn trịa săn chắc vươn thẳng ở trước ngực.

“Nhan sắc thật đúng là xinh đẹp tuyệt đỉnh.” Ngậm lấy một bên nụ hoa hồng hồng, lời nói có chút ẩn ý sâu xa: “Thi Thi, đối với đàn ông chẳng thèm ngó tới hay tự cho là mình đúng quá mức như thế, có đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt.” Hiện tại đây chẳng khác nào là một bài học cho cô rồi.

Vị Vương tử Điện hạ này chính là loại người trời không sợ, đất không tha, là loại đàn ông chỉ vì nổi hứng nhất thời mà không tiếc cái giả phải trả cho hậu quả của mình, trên mặt anh ta ẩn chứa ý cười, lại đem ngón tay như loài quỷ dữ thăm dò vào quần lót của cô.

Trình Thi Thi hoàn toàn giống hệt như không còn sức sống, bị Beard đè ở dưới người nhưng vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Đang tận lực liếm cắn một bên nụ hoa phấn hồng của cô, Beard không khỏi thấy có chút kỳ quái liền ngẩng đầu lên nhìn tới khuôn mặt có thể nói là không hề có chút biểu tình kia, “Thưa cô, tôi chính là đang cường bạo cô đấy, sao cô lại chẳng hề có một chút phản ứng nào hết vậy? Theo lẽ thường, ít nhất cũng có nên giụa một hai cái hoặc la to lên buông tay ra…vân….vân…?”

Cô gái này thật đúng là không hề giống với người khác một chút nào cả, phản ứng cũng rất khác xa so với những người bình thường, dù thế nào cũng nên giãy giụa mấy cái hoặc là kêu khóc hai ba tiếng thì mới được tính như là trạng thái bình thường, ít nhất theo sự hiểu biết của Beard là như thế.

Trình Thi Thi vẫn chỉ là lạnh lùng nhìn anh, lời nhẹ như gió mở miệng nói: “Anh là đàn ông, còn tôi chỉ là một phụ nữ, nếu như tôi giãy giụa, vậy thì có thể thoát khỏi sự kiềm chế của anh không?”

Beard suy nghĩ lại rồi trả lời, “E rằng không thể.”

Trình Thi Thi lại nói: “Nếu như tôi giãy giụa, anh sẽ thả tôi ra sao?”

Beard lại suy nghĩ lần nữa, “Hẳn là không.”

Trình Thi Thi lại tiếp tục nói: “Vậy nếu tôi la to lên buông tay ra thì sao? Phải chăng anh sẽ thật sự thả tôi ra như tôi yêu cầu sao?”

Beard kiên định lắc lắc đầu, “Chắc chắc là không thể nào.”

Trình Thi Thi rũ xuống rèm mắt, “Nếu đã như vậy, tôi có giãy giụa hay la to thì có tác dụng gì? Chi bằng khỏi phải làm gì cả để tránh cho lãng phí hơi sức vô ích.”

Này . . . . .Cái cô gái này! Beard bỗng nhiên rời khỏi người cô, đứng chống nạnh hai tay, mình thực sự là hoàn toàn phục cô ta rồi, rơi vào tình huống thế này mà cô ta vẫn còn có thể tỉnh táo được như thế, đưa ra một đóng lý luận làm cho người ta á khẩu không trả lời được.

Trong chớp nhoáng, tất cả dục vọng mãnh liệt toàn bộ đều bị cô làm cho biến mất hầu như không còn gì, Beard lúc lắc đầu, rồi sau đó chậm rãi than nhẹ thở ra một hơi.

Thật ra, ngay từ đầu anh không có ý định thực sự muốn cô ở ngay tại cái địa phương này, chẳng qua anh chỉ muốn nhìn xem thử cái gọi là” Người đẹp lạnh lùng” khi đối mặt với tình huống đủ để khiến cho đại đa số các cô gái bị dọa sợ đến khóc lóc nức nở thì sẽ có phản ứng như thế nào, có đúng như lời quản lý Triệu kia miêu tả về cô hay không, dù có xảy ra chuyện gì vẫn duy trì được tỉnh táo lạnh lùng trước sau như một.

Kết quả, phản ứng của cô quả thực là khiến cho anh cực kỳ” hãi hùng lẫn ngạc nhiên” chưa từng có, “ Người đẹp lạnh lùng” đích xác là danh bất hư truyền, cũng vì vậy mà anh đối với cô quả thật là càng thêm có nhiều hứng thú hơn.

Đưa lưng về phía Trình Thi Thi, Beard nhếch môi nói: “5 phút nữa người của tôi sẽ tới mở cửa phòng, cô tự mặc quần áo lại đi.”

***

Quả nhiên, 5 phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng vặn chốt cửa.

Trình Thi Thi không nói không rằng cất bước đi tới hướng cửa vừa được mở.

“Thi Thi, lần này tôi để cô an toàn rời khỏi đây, nhưng lần sau cũng không chắc là tôi sẽ có thể bỏ qua cho cô đâu.” Beard trầm giọng nói vọng tới bóng lưng của cô.

Sau khi Trình Thi Thi đi rồi, Beard nhìn tới người đàn ông đã giúp họ mở cửa phòng đứng ở ngoài cửa.

Mái tóc màu vàng óng, hai tròng mắt màu xanh dương lạnh, dáng người còn cao hơn anh 2 đến 3cm, Beard đột nhiên như một đứa con nít tựa vào người của người đàn ông nọ, đầu dựa vào vai của hắn nói, “Johnson, làm sao bây giờ?”

“Điện hạ.” Johnson Terry là người hầu trung thành nhất của Beard, là người duy nhất từ Đa Lỵ Hi Mễ Á đi theo anh đến Thụy Điển, lại từ Thụy Điển cùng anh đi tới Đài Loan, giờ phút này nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu chủ mình vội nhỏ giọng gọi.

“Tôi. . . . .Giống như đã thật động lòng rồi.” Beard vuốt vuốt chiếc cúc áo đầu tiên trên tây trang Johnson, “Mới nãy khi ôm cô ấy, tôi nghe được tim mình đập” thình thịch, thình thịch” . . . . . . Đập rất là ghê gớm lắm.”

“Điện hạ, ngài thật sự thích cô Trình Thi Thi kia rồi sao?” Johnson hỏi ra nghi vấn của mình.

Beard đột nhiên nhảy ra khỏi người Johnson, sờ mó mặt mình hỏi, “Lộ rõ ràng vậy sao?”

“Đúng vậy.” Johnson mỉm cười quan sát Vương tử Điện hạ Beard của hắn ở trong mắt người ngoài từ trước đến giờ luôn nho nhã thân thiện nhưng trên thực tế tính tình lại siêu cấp trẻ con, còn cực kỳ thích làm nũng giả bộ đáng thương.

“Thi Thi thật sự không giống như những người khác, dù cho có thích cô ấy đi nữa thì đó cũng là chuyện rất bình thường mà?” Beard tự mình lầm bầm lầu bầu thì thầm, kế tiếp lại còn bật cười ngây ngô.

Không ngờ cảm giác khi thích một người, lại có thể vừa mới lạ mà vừa kỳ diệu như thế!

***

Phòng khai thác phần mềm ở Đồ thị xưa nay chính là khâu quan trọng trong công ty, mấy ngày nay lại càng rơi vào thời kỳ cường thịnh đạt tới mức chưa từng có, nhận được toàn bộ sự quan tâm coi trọng của công ty.

Nguyên nhân trong đó, chính là bởi vì một tuần lễ trước ở nơi này đã đến một vị thực tập sinh có thân phận vô cùng đặc biệt, chính là Vương tử Điện hạ – Beard thân ái.

Dạo gần đây, ngay cả phòng giải khát của công ty cũng chỉ bàn luận tới những chủ đề đều có liên quan đến vị Vương tử Điện hạ này.

Bà nội của vị Vương tử Điện hạ này cũng là người Đài Loan, cho nên ngay từ nhỏ anh ta đã có rất nhiều khao khát về mọi thứ ở Đài Loan, ngay từ bé đã từng mơ ước có một ngày mình có thể được đặt chân lên mảnh đất bao la rộng lớn phì nhiêu này.

Vào ba năm trước, anh vốn đã quyết định xong chủ ý muốn tới Đài Loan cố gắng học đỗ bằng Thạc sĩ, đáng tiếc trời không chìu ý người, cuối cùng lại luân lạc tới Thụy Điển, chớp mắt một cái thời gian trôi qua đã gần ba năm.

Thật ra thì khi đó anh phải chạy trốn đến Thụy Điển, có hơn phân nửa là xuất phát từ lão cha kia của mình, cũng chính là Quốc vương Dolly Ximiya.

Anh và cô con gái út của Quốc vương Thụy Điển vốn là một đôi bạn thanh mai trúc mã, lại vừa đúng sinh cùng năm, vì vậy Quốc vương hai nước liền tận tình tác hợp cho chuyện tốt này, còn cố tình sắp xếp cho anh đến Thụy Điển du học, để hai người cùng học chung một trường đại học cho đôi bên có cơ hội phát triển tình cảm.

Nhưng khoảng thời gian đi học ở Thụy Điển, khóa học lại không phải theo chuyên ngành mà bản thân anh cảm thấy hứng thú, từ sáng đến tối còn có một cái đuôi cùng vào cùng ra, quả thật nhàm chán đến mức bức anh sắp nổi điên lên, căn bản không hề có chút niềm vui thú nào đáng nói.

Vì vậy, khi nhận được tấm bằng thực tập tốt nghiệp thạc sĩ sắp rời khỏi trường thì cũng là lúc anh đã dứt khoát quyết định đi tới Đài Loan, nơi mà mình từng tha thiết ước mơ.

Mặc dù anh cũng có thể ở lại Thụy Điển hoặc về lại Đa Lỵ Hi Mễ Á tùy tiện tìm một công ty nào đó tá túc cho qua hết thời hạn ba tháng thực tập sinh, nhưng mà làm vậy vốn cũng không thể để anh thoát khỏi cái cô công chúa cứ bám chặt theo đuôi không rời kia, chỉ đành có thể trốn đi xa thật xa, mới có thể đạt được mục đích của mình.

Đài Loan, chính là anh không có sự lựa chọn nào khác, một là có thể hoàn thành tâm nguyện nhiều năm qua của mình, tận mắt nhìn thấy nơi đã sinh ra bà nội mà mình thương yêu nhất; hai là rời khỏi Thụy Điển cùng với cách thật xa quốc gia của mình, xa đến hoàn toàn có thể né tránh vị công chúa điện hạ vừa đáng ghét vừa đeo bám dai dẳng kia.

Nếu nói tới cái trường thực tập tốt nghiệp đã rời khỏi trước kia, đó chính là học viện hoa học kỹ thuật có truyền thống lâu đời trong hoàng gia Thụy Điển. Mỗi khóa tốt nghiệp nếu như thạc sĩ sinh không được một công ty tuyển định thực tập ba tháng trở lên trước khi tốt nghiệp, trong thời gian thực tập nếu như kiểm tra đánh giá thành tích các hạng không đạt đủ tiêu chuẩn, thì đừng mơ mộng có thể được trường học cấp cho bằng tốt nghiệp.

Như vậy có thể thấy được, việc thực tập lần này đối với Vương tử Điện hạ có thể được thuận lợi tốt nghiệp từ trường học hay không, là một mấu chốt rất quan trọng.

Thành thật mà nói về vị Beard Vương tử Điện hạ này, thật ra thì thích đi làm hơn, nhất là công việc mà anh vô cùng yêu thích thì anh nhất định sẽ chuyên tâm làm cho bằng được, tinh thần nhất quyết nghiêm túc quả thực đáng giá nhận được lời khen ngợi từ mọi người.

Tuy rằng được học ở học viện hoa học kỹ thuật trong hoàng gia Thụy Điển nhưng cũng chẳng phải là chuyên ngành mà bản thân anh yêu thích, may nhờ những giờ lên lớp có dư thời gian anh đã không quên bổ túc thêm một ngành học thứ hai, chính là môn học khai thác phần mềm máy tính. Đây cũng là chí hướng mà anh cảm thấy có hứng thú, mà anh lại cực kì yêu thích việc tìm tòi khai phá phần mềm cũng giống như anh chán ghét cái cô công chúa lúc nào cũng bám theo đuôi không buông kia.

Nhưng mà không thể không nói, hôm nay Vương tử Điện hạ có một chút thái độ khác thường là bởi vì anh đang ở trong giờ làm việc thế nhưng lại nằm sấp ở tại chỗ ngủ ngáy ò ó o.

Mà trưởng bộ phận quản lý của anh sau khi nhìn thấy anh lười biếng trốn việc nhưng cũng không quấy rầy giấc mộng đẹp của anh, mà đối với vị Vương tử Điện hạ này nhắm một mắt mở một mắt để mặc anh mộng du với Chu công, đối với anh cực kỳ khai ân.

Ngủ suốt một giấc thiệt dài, Vương tử Điện hạ đã ngủ no giấc mới thong thả ngẩng đầu rời khỏi bàn làm việc, dụi dụi hai mắt rồi lại duỗi luôn cái thắt lưng mỏi mệt, đứng dậy chạy thẳng vào toilet.

Vừa đến toilet, mới mở ra khóa kéo cái quần, chợt nghe được nam đồng nghiệp bên cạnh nói với một nam đồng nghiệp khác đứng ở phía bên tay trái: “Này, đã hay tin gì chưa? Ngày hôm qua phó quản lý Lâm ở bộ phận Marketing lại tỏ tình với” Người đẹp lạnh lùng” tiếng tăm lừng lẫy trong công ty chúng ta đấy.”

Vương tử Điện hạ đứng ở bên cạnh hai người vừa nghe đến bốn chữ” Người đẹp lạnh lùng” kia lỗ tai liền duỗi dài ra nghe ngóng.

Hóa ra không chỉ có phụ nữ thích buôn chuyện, mà ngay cả đàn ông cũng thích tám chuyện, thích nghe tám chuyện nhỉ?

Người đàn ông nọ nghe vậy cười cười hỏi, “Có thật không? Điều này không phải là ở trên địa cầu lại có thêm một người tan nát cõi lòng nữa hay sao? Mà nói tới cũng thật lạ, rõ ràng cô gái đó khó theo đuổi như vậy, lại còn kiêu ngạo muốn chết. Sao lại có thể có nhiều người cứ hết lần này tới lần khác muốn theo đuổi cô ta như thế chứ? Không phải kết quả cuối cùng cũng sẽ bị người ta nhẫn tâm từ chối hay sao?”

“Không phải đâu.” Tên đàn ông ấy lắc lắc đầu, rồi sau đó nói ra một câu đủ để cho tất cả mọi người có mặt trong toilet thiếu điều muốn rơi vỡ mắt kính, “Cậu biết không? Lần này cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, cũng không biết phó quản lý Lâm đã dùng thủ đoạn gì, hay là do bản thân anh ta thực sự có chỗ nào đó hơn người. Tóm lại cái vị” Người đẹp lạnh lùng” của chúng ta thế nhưng lại đón nhận lời tỏ tình của anh ta, hơn nữa bây giờ hai người họ cũng đã coi nhau như trai gái đang cặp kè yêu đương rồi.”

“Cái gì?” Thốt ra tiếng thét kinh hãi này không phải là người đàn ông vừa mới lên tiếng mà cũng chẳng phải là người đàn ông đứng bên tay trái mới vừa rồi còn cười hục hặc, mà chính là vị Vương tử Điện hạ đang nghe lén kia.

Chỉ thấy anh vừa thét lên xong, ngay sau đó cấp tốc kéo lên khóa quần của mình, rồi không hề quay đầu lại lao thẳng ra khỏi toilet, không cần biết hai người còn lại hết hồn đứng sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.