Chọc Phải Người Đàn Ông Lưu Manh

Chương 8: Chương 8




Hôm đó Beard nói với Trình Thi Thi rằng ngày mai khỏi bệnh anh sẽ đến công ty, nhưng trên thực tế ngày hôm sau anh không đến, mà đến ngày thứ ba, thứ tư anh cũng không tới công ty.

Beard đột nhiên giống như bốc hơi trong thế giới của Trình Thi Thi, nếu như không phải Đường Tĩnh Di và các đồng nghiệp khác cứ năm lần bảy lượt nhắc tới anh trước mặt cô, chắc cô cũng sẽ hoài nghi rằng đây chỉ là một giấc mộng, một khoảng thời gian từng có anh trong mộng mà thôi.

Như vậy không phải rất tốt sao? Cuối cùng cuộc sống cũng được khôi phục trở lại. Nhưng không hiểu sao cô lại chẳng thể nào quên được, ngược lại trong lòng còn có cảm giác mất mát.

Chẳng lẽ đây cũng là trò đùa mới của Vương tử Điện hạ? Cố tình đi không thèm chào để thử phản ứng của cô? Hay là thật sự anh đã gặp chuyện ngoài ý muốn?

Mà trong khoảng thời gian anh không có ở công ty, cô nhớ anh không chỉ một lần, bóng dáng của anh thỉnh thoảng lại lọt vào suy nghĩ của cô, mỗi lần cô đi ngang qua nơi bọn họ từng trò chuyện đều khiến cô ngẩn người một lúc.

Cô như vậy là sao? Chẳng lẽ cô thật sự nảy sinh tình cảm đối với vị Vương Tử Điện Hạ kia mà ngay đến chính bản thân cô cũng không biết?

Lắc lắc đầu, cô ra lệnh cho mình không được nghĩ đến anh, dồn tất cả sự tập trung chú ý vào công việc, cho dù làm xong việc rồi thì cũng sẽ giành thời gian vào đọc sách, việc mà trước đây cô vẫn luôn hứng thú. Nhưng lúc này cô lại giật mình phát hiện ra, cho dù có làm việc nhiều hơn thì cô vẫn bị phân tâm, quyển sách trên tay dường như không còn hấp dẫn cô như ngày thường nữa.

“Thi Thi, cô đang ngẩn ngơ sao, kỳ lạ nha!” Đột nhiên Đường Tĩnh Di đi tới bên cạnh Trình Thi Thi, nghiêng đầu nhìn cô, “ Là đang nghĩ tới Vương Tử điện hạ Beard sao?”

“Không phải.” Trả lời vội vã, hình như có chút giấu đầu hở đuôi.

“Điện hạ cũng thật là, người gì mà bỗng nhiên biến mất, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho cô báo một tiếng.” Chỉ gọi một cuộc tới phòng nhân sự, nói trong nhà có việc gấp xin nghỉ vài ngày, thật sự có chuyện gì gấp thế sao? Gấp đến nỗi ngay cả nói cho Trình Thi Thi một câu cũng không có?

“Đừng nhắc tới anh ta nữa.” Vừa nhắc tới tên của người đó, trong lòng cô không khỏi thắt lại.

“Ngay cả cái tên Johnson Terry cũng không thấy bóng dáng đâu.” Vẻ mặt Đường Tĩnh Di chợt buồn bã, sau khi nói xong câu đó, vẻ mặt càng u uất không vui.

Beard biến mất được bốn ngày, Trình Thi Thi như thường lệ đọc sách ở thư viện đến bảy giờ tối mới rời đi, trên đường trở về kí túc xá, cô ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh mỳ cho bữa tối của mình.

Mấy ngày trước cô đã nói chuyện với Đường Tĩnh Di là sẽ dọn về kí túc xá của mình, kết thúc công cuộc tránh né, cũng không cần thiết ở lại nhà người khác nữa, trở lại cuộc sống tự thân tự lập của mình.

Cô vừa đi vừa ăn miếng bánh mỳ trên tay, đến cửa kí túc thì miếng bánh mỳ cuối cùng cũng được nuốt xuống bụng, cắm chìa khóa vào ổ khóa, bỗng dưng cô phát hiện ra cửa không hề được khóa.

Là buổi sáng lúc cô đi làm quên khóa cửa sao? Cô không nên sơ xuất như thế mới đúng, vặn tay cầm mở cửa phòng.

Trong gian phòng, ngay lập tức cô nhìn thấy khuôn mặt phương tây nhìn cô cười híp cả mắt.

“Thi Thi, sao em làm gì mà về nhà muộn vậy?”

Trình Thi Thi thấy sự kích động trong đáy mắt anh phục hồi lại tinh thần, nghiêm túc chất vấn : “Sao anh có thể tới đây?”

Beard hào phóng cởi bỏ nghi ngờ của Trình Thi Thi, “Đương nhiên là anh dùng chân đi tới đây.” Loại vấn đề này còn cần phải hỏi sao? Mấy ngày không gặp, Thi Thi của anh ngốc đi thì phải.

Trình Thi Thi mở to mắt, “Tôi không hỏi anh chuyện này. Tôi hỏi là sao anh có thể mở cửa phòng mà vào?”

Beard cười tươi nói, “Là chủ nhà của em giúp anh mở cửa phòng, bà ấy nhìn thấy anh đợi em ngoài cửa, hỏi anh có quan hệ gì với em, anh nói cho bà ấy biết anh là bạn trai của em, thế là bà ấy tốt bụng mở cửa phòng em cho anh vào.”

Mặt Trình Thi Thi xám xịt lại đưa mắt nhìn Beard, sao người này lại có thể hồ đồ bịa chuyện như vậy, anh là bạn trai của cô hồi nào chứ? Anh lấy đâu ra cái quyền đó?

“Anh đói bụng cho nên vào phòng bếp của em nấu miến cua, em không để ý chứ?”

Lúc này Trình Thi Thi mới để ý thấy túi miến cua rỗng không đang nằm trên bàn.

“Miến cua, là tự anh nấu?”

“Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?”

Trình Thi Thi không khỏi nhìn vị Vương tử Điện hạ này bằng con mắt khác.

“Em, chẳng lẽ cho rằng anh là Vương tử nên việc gì cũng không biết làm, ngay cả đun nước sôi cũng không biết đấy chứ?” Beard đọc suy nghĩ trong đầu Trình Thi Thi, “Em mà nghĩ như vậy thì quá coi thường anh rồi.”

Trình Thi Thi mấp máy môi. Quả thật đúng như Beard nói, cô vẫn luôn cho rằng anh là Vương tử Điện hạ nên tất nhiên sẽ sống sung sướng an nhàn, ngoại trừ ăn uống vui chơi ra thì việc gì cũng không biết.

Ngay sau đó Beard cười lớn, “Giờ thì Thi Thi đã biết anh không phải việc gì cũng không biết, cho nên có vài phần coi trọng anh phải không?” Anh cười đến không dừng lại được, “Vậy có đồng ý gả cho anh không?” Nghe vậy Trình Thi Thi lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Beard biết nếu anh tiếp tục chuyện này sẽ chỉ làm cho không khí trở nên tệ hơn, vội vàng thay đổi đề tài, “Phải rồi, em đã ăn cơm tối chưa?”

Trình Thi Thi khẽ gật đầu một cái.

“Tốt lắm, vậy chúng ta cùng đi ngủ thôi.” Ngủ? Trình Thi Thi nghe tới chữ này không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ người này lại muốn…

Beard nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của Trình Thi Thi, “ Đừng hiểu lầm, hiện giờ anh chỉ đơn thuần là muốn ngủ, mặc dù hiện tại có muốn em đến thế nào đi nữa thì vẫn là lòng có dư mà sức không đủ.”

Lòng có dư mà sức chưa đủ? Vì sao? Vương tử Điện hạ thường ngày uy mãnh là thế, sao lại lòng có dư mà sức không đủ?

“Bởi vì giờ anh đang mệt muốn chết, chẳng lẽ em không nhìn ra được sao?”

Giờ phút này, Trình Thi Thi mới phát hiện ra mặc dù anh đang cười tươi nhưng giữa hai hàng lông mày lại lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng.

Suốt bốn ngày qua, rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì? Sao lại khiến mình trở nên mệt mỏi như thế?

Beard ôm lấy hông của Trình Thi Thi, dẫn cô đến giường, ngay cả quần áo cũng không cởi, trực tiếp ôm cô nằm trên giường.

“Người luôn đi theo anh đâu?” Không phải trước đây Johnson Terry luôn ở bên cạnh Vương tử điện hạ, ngay cả lúc bọn họ hoan ái cũng sẽ canh giữ bên cạnh, làm hết phận sự hay sao? Sao hôm nay cô lại không nhìn thấy anh ta, ngoài cửa cũng không thấy, trong phòng cũng không thấy, có chuyện gì sao?

“Cậu ấy bốn ngày nay vẫn luôn đi theo anh, cũng mệt mỏi như anh, anh cho cậu ấy về nghỉ trước, còn mình thì ở đây đợi em về, lúc nào anh ấy nghỉ ngơi khỏe lại sẽ lại tới tìm anh.”

Thật ra chính anh còn mệt mỏi hơn nhiều so với Johnson, nhưng vẫn cố gắng đến ký túc xá của Trình Thi Thi đợi cô trở về, dường như chỉ khi nào gặp được cô, anh mới an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Vốn là vào cái đêm bốn ngày trước, Vương tử điện hạ ở nhà vắt óc nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến Thi Thi ngoan ngoãn gật đầu gả cho anh, nhưng một cuộc gọi quốc tế từ Edinburgh khiến đầu óc anh rối loạn không thôi.

Chuyện là thập ca của anh tại Anh xảy ra tai nan xe hơi, đe dọa đến tính mạng. Cúp điện thoại, anh lập tức cùng Johnson ngồi máy bay đến Edinburgh, cùng cha mẹ anh chị em tập trung ở bệnh viện.

Đến Edinburgh, thập ca vừa mới làm phẫu thuật xong, mặc dù thành công nhưng không hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nếu trong ba ngày anh ta tỉnh lại thì tính mạng mới được đảm bảo. Thế là mọi người trong nhà luôn túc trực bên cạnh giường bệnh của thập ca suốt ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi, mặc dù có người từng khuyên anh ngủ một chút, nhưng anh lo lắng cho thập ca nên không cách nào ngủ được.

Đến ngày thứ ba, cuối cùng thập ca cũng tỉnh lại, biết được thập ca bình an vô sự, anh như trút được gánh được, tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống, cũng không ở lại Edinburgh, anh nhanh chóng lên phi cơ trở lại ký túc xá của Trình Thi Thi, một giây cũng không ngừng nhớ mong người trong lòng đã bốn ngày không gặp.

Thật ra khi anh rời Đài Loan, anh vội đến mức ngay cả nói với cô một tiếng cũng không có, nhưng nhất thời anh lại nảy ra một ý nghĩ, muốn xem anh bỏ đi không nói một tiếng có ảnh hưởng tới cô hay không, cô có thể nhớ anh giống như anh nhớ cô hay không.

Cho nên, anh cố ý gọi điện tới công ty xin nghỉ mà không gọi cho cô, bây giờ ôm mỹ nhân trong lòng, tính mạng thập ca cũng không còn lo ngại, bốn ngày không chợp mắt khiến anh kiệt sức, vừa nhắm mắt lại đã chìm vào mộng đẹp.

“Vương tử Điện hạ, anh . . . . .” Trình Thi Thi vốn còn nhiều vấn đề muốn hỏi anh, cô cũng muốn biết rốt cuộc bốn ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi phát hiện người nằm bên cạnh đã ngủ say, khi ngủ còn nở một nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.

Cô tạm thời đặt những nghi vấn xuống đáy lòng. Đưa mắt nhìn anh đang ngủ giống như đứa trẻ, trong đầu như có suy nghĩ gì đó.

Bất tri bất giác, Trình Thi Thi ở trong lòng Beard cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Cho đến khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, cô lại phát hiện không thấy bóng dáng người đàn ông vốn nằm bên cạnh mình, chóp mũi dường như lại ngửi thấy có mùi thức ăn thơm phức truyền đến.

Cô nghiêng đầu, nhìn thấy Beard đang ngồi trên ghế, những quyển sách trên bàn được đặt qua một bên, thay vào đó là rất nhiều thức ăn ngon.

Beard thấy Trình Thi Thi đã tỉnh lại liền nở nụ cười: “Em dậy rồi sao? Mau đi rửa mặt rồi cùng anh ăn sáng.”

“Những đồ ăn này đều do anh làm?”

Trình Thi Thi nhìn thức ăn trên bàn, sandwich, trứng chiên, cơm rang, cháo trứng muối thịt nạc. . . . . . Chẳng những rất thơm, mà nhìn cũng ngon mắt. Nếu những thứ này đều do chính vị Vương tử điện hạ kia làm, cô không chỉ nhìn anh bằng con mắt khác, mà quả thật không thể tin nổi.

“Ha ha, không phải, là Johnson mua về cho chúng ta.”

Johnson Terry sau khi nghỉ ngơi xong lập tức đến ký túc xá của Trình thi thi tìm anh, còn nhận nhiệm vụ anh giao, mua hai túi to toàn đồ ăn sáng.

Anh nghĩ Thi Thi rất ít khi ăn cơm trong kí túc, vì ngay cả bàn ăn cũng không có, anh chỉ tạm thời dọn chiếc bàn đặt toàn sách vở để làm bàn ăn, “Thật ra Thi Thi em đoán không sai, anh thật sự không biết làm việc nhà, trừ đun nước sôi, những thứ khác đều không biết, vì căn bản anh không có cơ hội học.” Nhưng cái này không phải lỗi của anh, ai bảo gia thế nhà anh tốt, từ nhỏ tới lớn, nước rót tận tay, cơm đưa tận miệng, một đống người ân cần phục vụ bên cạnh, anh còn có thể làm được gì?

Trình Thi Thi đi vào nhà vệ sinh, chưa đến mười phút đã đi ra, sau khi rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái.

Beard lấy một cái ghế đặt bên cạnh chỗ mình, vỗ vỗ, “Ngồi xuống đây.”

Trình Thi Thi yên lặng ngồi xuống.

“Anh không biết em thích ăn bữa sáng kiểu gì, kiểu tây hay kiểu Trung Quốc, cho nên để Johnson mua tất cả.” Cầm lấy một chiếc sandwich đưa cho cô, “Nếm thử cái này một chút, rất ngon đó.” Trình Thi Thi cầm sandwich lên, cắn một miếng nhỏ.

“Có ngon không?” Cô không lên tiếng, chỉ gật đầu.

“Còn có sữa tươi, vẫn còn ấm.” Đẩy một ly sữa tươi tới trước mặt cô, “Uống nhân lúc còn nóng.”

Trình Thi Thi im lặng không lên tiếng ăn sandwich trên tay, uống ly sữa tươi.

Nhìn sang Beard ngồi bên cạnh, thấy anh nhìn cô không chớp mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười, dáng vẻ rất là hưởng thụ.

Nghi ngờ liền hỏi: “Sao anh không ăn? Hay là đã ăn rồi?”

“Vẫn chưa, chỉ là nhìn em ăn đồ ăn anh chuẩn bị, trong lòng anh cảm thấy thật thỏa mãn, chỉ muốn nhìn như vậy.”

Cho dù nhìn cả đời cũng không thấy chán!

Trình Thi Thi cúi đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là chậm rãi nhai đồ ăn, ăn sandwich xong, lại lấy thêm một miếng bánh mì nướng.

“Có muốn ăn thêm một chút mứt hoa quả?” Beard chỉ chỉ vào một đống chai lọ lớn nhỏ trên bàn, “ Trong này có quả mâm xôi, nho… còn có việt quất, mỗi loại một hộp, em thích ăn vị gì?”

“Việt quất.”

“Thì ra em thích việt quất.” Anh nhớ rồi, mở lọ mứt việt quất ra, anh chu đáo đem mứt hoa quả phết lên trên miếng bánh mỳ nướng trên tay Trình Thi Thi.

“Cám ơn.” Lúc ăn mà bị người khác nhìn chòng chọc như thế thật không dễ chịu chút nào, còn bị người khác ân cần phục vụ như thế khiến cô có cảm giác không được tự nhiên. Cô muốn anh rời tầm mắt đi, đừng nhìn chằm chằm cô như thế, nhưng cô cũng biết nói ra cũng vô ích, anh sẽ không để ý đến băn khoăn cảm nhận của cô.

Trình Thi Thi ăn xong miếng bánh mì nướng trong tay, uống cạn ngụm sữa cuối cùng, rút giấy ăn trên bàn lau miệng.

“Ăn no rồi sao?” Beard cười hỏi.

“Ừ.”

“Tốt rồi.” Nụ cười của Beard càng sâu hơn, “Em đã no bụng rồi thì giờ đến lúc anh ăn thôi.”

Trình Thi Thi còn chưa hiểu ý của anh thì anh đã từ trên ghế đứng lên, một tay kéo cô vào trong lòng, tay kia dọn dẹp đống đồ ăn ở trên bàn, gạt sang một bên. Chiếc bàn trống hơn một nửa, anh đặt cô ngồi trên bàn, cười tươi rạng rỡ thì thầm bên tai cô, “Hiện giờ anh rất đói.”

Trình Thi Thi còn chưa kịp mở miệng, anh đã chủ động cởi cúc áo sơ mi của cô, đứng giữa hai chân cô, cười gian tà.

Con người này nhất định lại muốn làm việc kia rồi! Vừa tỉnh dậy đã muốn ăn đậu hũ của cô.

Beard nhìn bữa tiệc lớn trước mặt mình, thèm thuồng nuốt nước miếng, cởi bỏ nội y của cô xuống, ngậm lấy tiểu anh đào bên phải, từ đáy lòng ca ngợi, “Thật ngọt!”

Ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô, mang theo nụ cười nồng đậm, “Nếu như thêm chút vị, không biết có ngon hơn không?” Nhìn bốn phía một cái, rồi sau đó anh cầm lọ mứt việt quất đã mở nắp ra.

“Không phải em thích vị việt quất sao?” Quơ quơ lọ mứt trước mặt cô, “Vậy anh cũng muốn nếm thử mùi vị của nó.” Vừa nói xong, anh cầm chiếc thìa nhỏ lấy mứt trong bình ra, cẩn thận bôi lên hai tiểu anh đào của cô.

Vừa vẽ lung tung, lại vừa cố ý sờ soạn tiểu anh đào hồng hồng, nhìn nụ hoa nhỏ bị bắt nạt mà dựng đứng, khiến cho thân thể cô không kiềm chế được khẽ run lên.

Trên ngực vừa dính lại vừa lạnh, điều này khiến cho Trình Thi Thi cảm thấy vô cùng mới lạ, lại nảy sinh một cảm giác vui thích không thể gọi tên.

Sau khi thoa mứt lên trên hai bầu ngực trắng muối, Beard mới để chiếc thìa xuống, nhấp môi liếm láp tận tình hương vị trên ngực cô, đầu lưỡi cuốn lấy mứt hoa quả vào miệng mình, “ Ừ, đúng là so với lúc trước càng thêm ngon miệng.” Trong giọng nói tràn đầy thỏa mãn đam mê. Vừa nhấm nháp hai bầu ngực của cô, vừa dùng sức mút, thậm chí còn phát ra cả tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.