Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chương 1: Chương 1




Tại một quán cơm nhỏ, đơn sơ, vắng vẻ, có dăm ba thực khách đang vùi đầu ăn cơm.

Không khí ở đây nóng nực, thời tiết oi bức, trong quán nghèo nàn đến độ máy lạnh cũng chẳng có mà dùng, chỉ có chiếc quạt trần cũ trên đỉnh đầu “ù ù cạch cạch” xoay tròn.

Cứ nhìn tình hình đầu mùa hè hiện tại ở Bagdad, nhiệt độ không khí chắc đã vượt quá 30 độ C, qua tiếp 2 tháng nữa, cho dù là 50 độ C thì với cái thời tiết kiểu này thể nào cũng tới, lúc ấy người người chỉ hận không thể vùi mình vào khối băng để nghỉ hè nữa thôi.

Ở chỗ dễ nhìn nhất trong quán đặt một cái bàn cao khoảng 18 tấc kê chiếc TV đen trắng, âm thanh lẫn hình ảnh tuy rè rè không rõ ràng song nội dung tín hiệu truyền đến vẫn có thể hiểu được; lúc này trên màn hình đang truyền hình trực tiếp phát sóng lễ đính hôn long trọng của con trai Quốc Vương.

Tại bàn cơm trong góc quán ăn, một người đàn ông nhìn chằm chằm TV, ánh mắt rừng rực bốc lên cơn lửa giận. Anh thật sự cảm thấy bản thân sắp điên lên mất rồi! Hơn nữa trên TV, hoàng tử đối mặt với lời phỏng vấn của phóng viên thì nghiễm nhiên chẳng hề xấu hổ mà nói: “Thật là hạnh phúc, điều tiếc nuối duy nhất là đứa em thứ bảy của tôi chưa đến, tôi vô cùng nhớ nó! Hi vọng thời điểm tôi chính thức kết hôn có thể thấy nó đến dự.”

Anh quả thật hận không thể nhảy vào TV, chui qua màn hình, lột mặt nạ hoàng tử của tên kia xuống, uống cạn máu hắn, ăn luôn thịt hắn…

Anh quả không hiểu, trên thế giới này vì sao còn có thứ người vô liêm sỉ đến loại mức độ này? Thượng Đế nhất định đã nhầm lẫn cái gì mới có thể để cho anh cùng với thứ người ấy sinh ra cùng có khuôn mặt giống nhau như đúc; bằng không chính là đời trước anh đã làm sai việc gì nên mới có một người anh sinh đôi như vậy!

Tên đáng chết ấy, cũng không nghĩ xem vì sao anh lại không có mặt trước ở lễ đính hôn của hắn, cũng không nghĩ xem chính anh bây giờ chật vật như thế này là nhờ ai ban cho? Thế mà một chút cũng chả thèm lo lắng cho một người tha hương xa xôi như anh đây biết chừng đã bị giết chưa, thi thể đã bốc mùi thối rữa chưa, lại có thể yên tâm thoải mái sống, thoải mái cười?

Bất quá mới nửa giờ trước anh vừa tránh được “thêm” một lần súng ống mafia đuổi giết, giờ thì đang tìm chỗ ăn chút gì đó bổ sung thể lực đã hao mòn hơn phân nửa để tiếp tục sống nốt kiếp sống lưu vong, tiếp tục cùng đối phương bảo toàn lực lượng cho các cuộc tử chiến, vậy mà lại bất hạnh thấy tên kia ở trên TV đang đính hôn!

Dựa vào cái gì hắn có thể hạnh phúc, khoái chí ôm người đẹp về, trong khi anh chỉ có thể giống như chuột chạy qua đường trốn đông trốn tây, người người đuổi giết? Cũng bởi khuôn mặt hai người trông quá giống nhau, anh liền không thoát khỏi tai bay vạ gió?

Anh chịu đủ! Anh nhất định phải giết cái tên khốn luôn không ngừng không nghỉ gây ác mộng nhưng vĩnh viễn chẳng biết áy náy, hối cải, giảm bớt rắc rối cho anh kia, nhất định!

Quạt trần của quán ồn ào chuyển động “ù ù”, tuy nhiên vẫn không thể che lấp bớt vị hoàng tử đang chói tai cười to hạnh phúc trên TV.

Các thực khách thì một bên dùng khăn giấy lau đầu đầy mồ hôi, một bên ăn cơm, một bên còn nói 2, 3 câu bình luận với sự kiện trên TV và vị hoàng tử con Quốc Vương mới đính hôn kia, nhàm chán cảm khái kiểu kiểu như “Phô trương ghê gớm thật!”, “Cô gái kia quả là may mắn!”, “Dân thường cùng với hoàng tử quả nhiên không thể nào so sánh!”…

Chỉ mỗi người phục vụ duy nhất trong quán là tựa như con ong mật chăm chỉ hút mật trong bụi hoa, bận rộn đi xuyên qua chúng thực khách, hướng đến một cái bàn dọn đồ ăn ra cho mọi người.

Cái trán của cô đã sớm nóng và mệt đến thấm đầy một tầng mồ hôi, cô không cách nào rỗi tay như những vị khách lấy khăn giấy cẩn thận lau được, chỉ giữa lúc đang bận rộn vội vàng dùng ống tay áo chà lau lung tung một chút, lại không thể qua loa phục vụ cho khách, khách kêu cô, cô phải vội vội vàng vàng chạy bước nhỏ tới, bình bịch đến trước mặt bọn họ.

Ngồi ở góc sáng sủa có một người đàn ông vẫy vẫy tay, cô liền lập tức chạy qua đó.

“Xin hỏi anh còn cần gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng cười hỏi anh, hơi thở thoáng chút hổn hển, có lẽ là do chạy quá nhanh.

“Cho thêm 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc.” Anh muốn biến cơn giận thành cơn thèm ăn! Phải ăn uống no đủ! Anh phải ngon lành tiêu diệt thêm vài đĩa lòng nữa!

“Dạ vâng.” Cô phục vụ xoay người chạy vào bếp, nhanh chóng liền trở lại với 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc đặt lên bàn anh.

“Em trai Wagner à, anh thật sự rất nhớ em đó!” Ở trong TV, hoàng tử ôm vị hôn thê của mình, điểm nổi bật siêu lớn ở khoé mắt là những giọt nước mắt long lanh lóng lánh.

Cô phục vụ nghe hoàng tử than thở, khóc lóc bao lời nhung nhớ, ngẩng đầu đưa mắt ngó màn hình TV đen trắng, sau đó lại nhìn người đàn ông đang ăn lẩu trước mặt mình.

Cô ngạc nhiên hô: “Ồ? Anh… anh cùng hoàng tử trên TV bề ngoài thật giống nhau nhé!” Tựa hồ như phát hiện được chuyện gì đặc biệt lắm, cô phục vụ run rẩy khoé miệng một cách phấn chấn, lại không kìm được liếc mắt nhìn vị khách nọ thêm vài lần để xác nhận chính mình không bị hoa mắt.

Nhưng thật đáng tiếc! Trông giống thì thế nào? Một người là hoàng tử hào quang chói rọi, một người là dân nghèo chỉ có thể ngồi ở cái quán nhỏ đơn sơ, vắng vẻ này của nhà cô ăn món lẩu có khi còn chẳng thể nói là ngon cho đỡ đói; mặc dù bề ngoài có giống nhau song khoảng cách giữa họ phải nói là trời và đất, hai con người, hai số mệnh, không thể nào đánh đồng được!

Người đàn ông ngẩng đầu quan sát cô, vẻ mặt lạnh lùng không đáp.

“Chân Chân.” Lại có khách kêu cô: “Cháu lấy giúp cho bác 2 chai bia lại đây nào, lạnh nhé!”

“Không thành vấn đề, bác Spark.”

Bia được đưa đến, người khách kia mở nắp chai, đem một chai đưa cho cô: “Nào, cùng bác uống một chén.”

Cô phục vụ trẻ vội vàng sợ hãi xua tay: “Bác Spark, Chân Chân sẽ không uống bia, bác cứ uống một mình đi ạ!”

“Một mình bác uống thì còn ý nghĩa gì! Nào, Chân Chân, cùng bác mấy chén, uống một ly, được không?” Nói rồi liên tục đem bia đẩy vào tay cô.

Chân Chân đột nhiên nghiêng đầu đi, dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía quầy thu ngân của quán, ngồi sau quầy là một ông già tóc bạc, thấy thế lập tức rời quầy thu ngân, đến đoạt đi chai bia trên tay thực khách.

“Spark, ông đừng có làm cháu gái tôi khó xử nữa, nó sẽ không uống bia; nếu muốn tìm người cùng uống, tôi cùng ông uống!”

“Cũng được, cũng được!” Vị khách cười hì hì nhìn lão già trước mặt mình: “Lão Kiều, cháu gái của ông cũng 17 rồi phải chứ? Bia cũng chưa uống qua, ông đừng có quản nó nghiêm ngặt thế một chút được không?”

“Tôi nghiêm với nó còn không phải đều là vì nó sao?” Ông già tóc bạc kéo một ghế ngồi đối diện với vị thực khách.

“Lão Kiều.” Spark nhìn bóng Chân Chân đứng bên cạnh đã đi xa, dĩ nhiên là đang đi đến chỗ các thực khách khác, vội vàng hạ giọng, Spark khó dằn nổi hỏi: “Lần trước nói với ông việc kia, mấy ngày nay ông đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Hôm nay chẳng lẽ cũng không cho tôi được câu trả lời thuyết phục?”

“Câu trả lời thuyết phục?” Lão già tóc bạc không rõ nên lặng đi một chút. “Ông muốn tôi cho ông câu trả lời thuyết phục gì?”

“Chính là… chính là câu trả lời cho việc để Chân Chân trở thành con dâu của tôi đó! Mấy tuần trước đã nói qua với ông rồi, cũng là tại… chỗ này nè, thế nào, có nghĩ chưa? Hôm nay ông đừng lại không thể cho tôi câu trả lời thuyết phục đó nhé?” Ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm lão Kiều, đáy mắt phát ra tia chờ mong. “Ông bây giờ chỉ cần gật đầu một cái, tôi về nhà lập tức thay bọn nhỏ thu xếp hôn lễ, tiệc cưới thì làm ở chỗ ông là được, về phần…”

“Spark!” Ông già tóc bạc nghe đối phương đề cập đến chuyện này sắc mặt lập tức tối đi rất nhiều, ẩn nhẫn nỗi tức giận muốn đánh gãy xương hắn. “Không cần nói nữa, ông đừng nên vọng tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không để Chân Chân gả cho đứa con chơi bời lêu lổng, năm nay gần 40 tuổi, đã 2 lần ly hôn kia của ông đâu.”

“Lão Kiều, cái lão này! Dám… dám ghét bỏ con trai bảo bối của nhà tôi?” Thực khách giận dữ trợn to hai mắt. “Năm nay 40 tuổi thì làm sao? Đàn ông lớn một chút chẳng phải mới biết yêu thương vợ? Từng kết hôn 2 lần thì làm sao, có gì không tốt? Từng có kinh nghiệm thất bại mới có thể từ thất bại rút ra bài học kinh nghiệm, không để mình thêm lần nữa gục ngã? Hơn nữa, tôi còn không chê Chân Chân nhà ông là đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch, đồng ý cho nàng vào cửa nhà tôi, ông dựa vào cái gì mà chê con trai bảo bối của tôi?”

“Chân Chân không phải là trẻ mồ côi không rõ lai lịch! Ông tốt nhất nên cẩn thận câu chữ một chút!” Ông lão tóc bạc biểu tình nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đối phương.

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Lão Kiều, ông dám nói nàng không phải do mười mấy năm trước ông nhặt trên đường về nhà? Ông thật là già cả hồ đồ rồi, ông cho là ông nuôi nó mười mấy năm thì nó liền thật sự trở thành cháu gái của ông sao? Hàng xóm bên cạnh ai mà không biết nó là đứa mồ côi? Chỉ mỗi nó còn tưởng ông là ông nội nó thôi! Có người nguyện ý rước đứa mồ côi như nó, ông nên mừng thầm thì đúng hơn, còn bới móc cái gì?”

“Spark, ông rốt cuộc còn muốn tiếp tục ở chỗ này cùng tôi uống không?” Khoé miệng lão già đầu bạc đã tức giận đến độ run rẩy, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bóng cô gái xa xa, e sợ cô lại nghe được cuộc nói chuyện giữa họ. “Nếu ông còn muốn ở lại chỗ này cùng tôi uống thì lập tức ngậm cái mồm oang oang của ông lại cho tôi!”

“Được rồi, được rồi, tôi không nói là được, ông cũng không cần phải tức xịt khói như vậy, cùng lắm tôi cho ông suy nghĩ thêm vài ngày, một thời gian sau hỏi lại ông.” Spark nâng chia bia hướng đúng miệng mình, ngẩng cao đầu rót bia vào miệng, nửa chai bia bị hắn uống sạch.

Nếu không phải vừa ý con bé Chân Chân còn nhỏ mà hiểu chuyện, đủ khả năng chịu khổ, chịu mệt nhọc, hơn nữa con trai 2 năm nay ngoài 2 người vợ đã ly hôn ra, không có ai biết chuyện trước đây còn nguyện ý gả về nhà cho nó, hắn mới không dăm lần bảy lượt qua gạ hỏi lão Kiều đáng ghét này, để lão gả Chân Chân cho con trai bảo bối của hắn.

Một đứa mồ côi không rõ lai lịch, cũng chỉ có mỗi lão Kiều xem nó là bảo vật!

Mùa hè ăn lẩu thật sự là chuyện tra tấn người nhất quả đất, hơn nữa lại là trong loại thời tiết nóng nực và oi bức không chịu nổi này, chưa động gì thì đã nóng đến độ toàn thân mồ hôi ướt đẫm, đầu choáng mắt hoa, huống chi còn phải đối mặt với một nồi lẩu sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, đồng thời ăn đồ ăn nóng đến rát lưỡi trong nồi?

Khó tránh quán gần đây buôn bán không mấy tốt! Ngay cả lẩu cũng có mùa ế hàng, mùa đắt hàng rõ rệt, lại càng không cần nói tới mùa hè ở Bagdad đặc biệt dài, từ tháng 5 đến tháng 10 hàng năm đều sẽ là những ngày hè nắng chói chang.

Ở Bagdad loạn lạc này muốn kinh doanh quán lẩu thật sự vất vả, kiếm thêm vài đồng cũng khó khăn!

Lão Kiều không phải là chưa từng nghĩ muốn đổi qua kinh doanh cái khác, song mọi việc không chỉ có mỗi tu sửa lại mặt tiền của quán, còn phải thuê đầu bếp này nọ, họ quả không dư tiền để trả; quán này vốn là cha mẹ lão Kiều muốn làm ăn lớn ở nước ngoài nên di dân qua Bagdad, phấn đấu mấy chục năm mới để lại cho lão phần tài sản duy nhất, tiếp tục kinh doanh nó với lão cũng là một thứ hoài niệm với cha mẹ, cũng là nơi lão và Chân Chân hai người kiếm kế sinh nhai, nếu đóng quán, lão cùng Chân Chân sẽ bị cắt đứt tất cả nguồn kinh tế, cho nên mặc kệ tiền kiếm được cực kỳ khó khăn, họ cũng phải cố hết sức duy trì.

Không thể nghi ngờ Chân Chân là một cô gái chịu khó, tuân thủ bổn phận của người con gái, luôn không cho chính mình rảnh rỗi, một khi công việc càng bận rộn, cô càng trở nên vui vẻ, điều đó chứng minh việc buôn bán của cô cùng ông nội xem như tốt, được mọi người ưu ái; ngược lại thì tâm tình cô sẽ vô cùng giảm sút, điều đó đại biểu cho sinh hoạt phí tháng này của cô cùng ông nội ít đến không nỡ nhìn.

Một bàn thực khách tính tiền xong rời đi lại có một bàn khác vào quán, khuôn mặt cô vui vẻ tươi cười đưa tiễn khách ra về, một mặt lại quay sang chào đón khách đến quán.

Đây là cuộc sống đã thành hình không thể đổi của cô mấy năm qua, dốc hết sức khiến mỗi vị khách đến quán mình hài lòng trả tiền mà ra về, trước sau đều hết lòng phục vụ.

Thực khách mới tới là một đôi vợ chồng trung niên, gọi 1 phần lẩu cay vừa, 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc, 1 đĩa thịt bò Ngũ Hoa cùng với rau tươi; đang lúc đem lẩu bê ra bàn thì ngoài cửa thuỷ tinh của quán đột nhiên xuất hiện 7, 8 người đàn ông mặc áo đen, quần đen, bộ dạng vênh váo, lên mặt nạt người.

Chân Chân lập tức dùng thái độ ân cần đi ra phía trước tiếp đón những vị khách này: “Xin chào, các ngài có mấy người? Quán chúng tôi hơi nhỏ, không có chỗ ngồi riêng, các ngài ngồi cùng phòng ăn với các thực khách khác có được không ạ?”

Một người đàn ông trong đám người nọ cực kỳ xấc xược đem Chân Chân đứng trước mặt đẩy sang một bên.

Chân Chân không nghĩ người đó lại thô bạo như vậy, vừa vào quán một lời cũng chưa nói đã đánh một cô gái yếu đuối, cô không chuẩn bị tâm lý thiếu chút nữa bị đẩy ngã; cũng may chỉ “thiếu chút nữa” thôi, cô quơ quàng chân tay cuối cùng vẫn gắng gượng làm gót giày mình đứng vững được.

Ngã thì không ngã, song tâm Chân Chân vẫn không khỏi nặng nề chìm xuống.

Ánh mắt của đám người đó như chim ưng quét một vòng bốn phía quán ăn, thoáng chốc chú ý tới người ngồi ở bên góc sáng sủa đang dùng chiếc đũa gắp miếng thịt dê, tao nhã đưa lên miệng, chậm rãi nhai kỹ, nhấm nháp hương vị thịt thơm ngon.

Người này ánh mắt ngay cả nâng cũng chưa nâng, trên trán cũng giống các thực khách khác chảy một lớp mồ hôi mỏng đầm đìa, nhưng mỗi động tác lau mồ hôi đều toả ra khí chất phóng khoáng, tự nhiên, chẳng qua là trong lúc đang nhấm nháp món thịt dê ấy, đáy lòng anh vẫn nhịn không được mắng: “Thật là xui xẻo! Ăn một bữa cơm cũng không xong, lại bị bọn ruồi bọ đuổi theo tới đây…”

Đám ruồi bọ nhìn người đàn ông ngồi ở góc đấy, phản ứng đầu tiên chính là hưng phấn, ngay sau đó giống như đã sớm hội ý tốt từ trước, cùng lúc đưa tay vào túi quần mình, thứ từ trong túi họ xuất hiện dĩ nhiên là khẩu súng riêng của mỗi người.

Súng vừa rút ra, thực khách trong quán liên tục phát ra tiếng thét chói tai.

Những người đàn ông mặc đồ đen đó hoàn toàn chẳng chút bận tâm tới hành vi của mình, cũng chẳng lo mình có làm bị thương người vô tội hay không, đạn càng lúc càng theo họng súng bốc khói mà bắn ra.

Nghe thấy tiếng súng, các thực khách loạn thành một đoàn, có người gào thét rú rít, có người xông qua cửa chạy thoát, hoặc có người hoảng loạn trốn ở một chỗ tương đối an toàn trong quán; Chân Chân cũng hoảng hốt bắt chước theo hành động mọi người, ôm lấy đầu, bịt lấy tai, đáy lòng run lẩy bẩy chui xuống dưới một cái bàn ăn.

Sau một tràng súng nổ, thân hình lão Kiều ngã rạp xuống đất, màu chảy đầm đìa, tuổi lão dù sao cũng đã lớn, sức khoẻ không thể bằng người tuổi trẻ nhanh nhẹn, muốn tránh cũng không đủ sức mà tránh, lực bất tòng tâm; một viên đạn vô tình găm trúng ngực lão, máu tươi nháy mắt nhuốm đỏ ngực áo.

“Ông nội!” Chân Chân trốn dưới bàn ăn thấy ông nội mình ngã khuỵu, kêu to một tiếng lập tức vội vã muốn tiến lên kiểm tra thương thế của ông mình.

Bỗng một bàn tay khác giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, ngăn cản ý muốn muốn bước chân ra khỏi chỗ trốn; cô quay đầu lại kéo cổ tay mình về, không thể ngờ lại là người đàn ông có cùng gương mặt với vị hoàng tử trên TV kia.

“Cô muốn chết sao?” Người đàn ông kéo nàng lui lại về gầm bàn. “Không muốn lên trời gặp Thượng Đế sớm thì ở chỗ này đợi cho tôi, đừng có lộn xộn.”

Lời người đàn ông vừa dứt, anh đã nhún người phi đến bên chỗ đám ruồi bọ kia, động tác cực kỳ mau lẹ đoạt một khẩu súng trong tay một tên ruồi bọ, sau đó hướng tất cả những tên ruồi bọ còn lại nổ một phát súng vào cổ tay phải, kĩ thuật bắn cực chuẩn, không phát nào trượt.

Trong lúc đám ruồi bọ đang khóc thét, súng nơi tay phải buông lỏng, tất cả đều rớt hết xuống đất, chỉ còn một tên không cam tâm bèn cố chịu cổ tay đau nhức, ý định toan dùng tay trái nhặt súng lên thay cho tay bị thương, nhắm bắn anh; khoé mắt anh khẽ động thì đồng thời một phát súng trên tay cũng chính xác xuyên qua cổ tay trái còn lại của người nọ.

“Không muốn chết thì mau cút hết cho tao!”

Đám ruồi bọ đương nhiên qua cuộc đọ sức ngắn vừa rồi đã biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của người đàn ông này, nếu không chạy thì chỉ còn nước chết thôi; vả lại nhìn một cái liền biết anh là thiện xạ, bách phát bách trúng, muốn lấy mạng nhỏ của họ quả thực dễ như trở bàn tay! Cùng anh so chiêu, họ chẳng những không có lấy nửa phần thắng, trái lại thua thì không thể nghi ngờ… Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, họ thông minh lựa chọn chạy trối chết.

Chân Chân ôm lấy lão Kiều ngã dưới đất đã không còn dậy nổi, đôi tay dùng sức bịt lấy miệng vết thương chảy máu của lão, mong rằng có thể dùng phương thức này trì hoãn tốc độ mất máu; lão Kiều cả người dĩ nhiên toàn máu là máu, gương mặt vốn già nua yếu đuối nay lại càng không còn chút huyết sắc.

Spark ôm đầu ngồi xổm dưới gầm bàn ăn, nhìn lão hàng xóm già trong nháy mắt toàn thân máu me bê bết ngã xuống trước mặt hấp hối, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, dù nguy hiểm đã qua, hai chân hắn vẫn như cũ nhịn không được run cầm cập, nỗi khiếp sợ khó nén và không thể kiềm chế.

“Ông nội, ông gắng lên, cháu lập tức đưa ông đi bệnh viện!” Nước mắt Chân Chân tựa như chuỗi ngọc trai đứt dây không thể vãn hồi, từng giọt, từng giọt lũ lượt tràn mi.

“Chân Chân, ông nội… ông nội chỉ sợ không được, không thể tiếp tục sống cùng cháu rồi, về sau không có ông ở bên, cháu phải biết tự chăm sóc… tự chăm sóc chính mình, không được… không được… để người khác ức hiếp…”

“Ông nội, ông không có việc gì! Chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Chân Chân nghẹn ngào không thôi, nước mắt giàn giụa khóc rống. “Ông tuyệt đối sẽ không rời bỏ Chân Chân, tuyệt đối không!”

“Chân Chân, cháu hãy nghe ông nói… Cháu đã lớn rồi, đã là người lớn, nên… không có ông ở bên, cháu cũng… cũng… có thể sống được… sống… tốt…”

“Không tốt, không tốt! Không có ông nội, Chân Chân tuyệt đối sẽ không sống nổi! Ông không nhớ sao? Chúng ta vẫn luôn sống nương tựa vào nhau mà, ông không thể không có Chân Chân, Chân Chân cũng không thể không có ông!”

“Đứa nhỏ ngốc, ông nội sớm muộn gì cũng đều phải đi, hơn nữa… nhất định sẽ đi trước cháu, cháu nói vậy… làm sao khiến ông yên lòng nhắm mắt được?”

“Chân Chân chính là không muốn ông yên lòng, không cho ông rời Chân Chân đi!”

Wagner đi đến trước mặt lão Kiều, ngồi xuống, im lặng xem xét thương thế của lão.

Chân Chân tức thì túm tay anh: “Anh kêu giúp tôi xe cấp cứu được không? Van xin anh…”

Wagner nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã tràn đầy nước mắt của cô, vô tình và tàn nhẫn đáp: “Chỉ sợ đã không còn kịp, ông ấy mất nhiều máu, tuổi đã lớn vậy, cho dù xe cấp cứu tới thì cũng là lành ít dữ nhiều.”

Chân Chân nghe những lời này liền khóc không thành tiếng.

Lão Kiều hấp hối hướng về phía người đàn ông mới tới, dùng sức lực lớn nhất từ trước đến nay của mình mở to mắt nhìn Chân Chân rồi nhìn đến Wagner ở bên cạnh Chân Chân: “Này… mấy người đó có phải tới đây để giết cậu đúng không?”

Wagner không tài nào nói dối với một lào già sắp chết: “Phải.”

Lão Kiều bỗng nhiên đưa ánh mắt lại về phía Chân Chân, ánh mắt mờ mịt trong một thoáng bỗng hiện lên tia sáng kỳ dị.

“Chân Chân, sau này cháu phải cùng… phải đi theo người này! Vô luận cậu ta đi đến đâu… cháu… cháu đều phải theo… đây là yêu cầu duy nhất trước khi lâm chung ta nói với cháu… cháu… cháu làm được không?”

“Cái gì?” Đi theo người đàn ông này? Chân Chân gần như choáng váng, ông nội tại sao lại…

Lão Kiều nhìn về phía Wagner: “Cậu trai trẻ, cậu có thể đáp ứng tôi… thay… thay tôi chăm sóc cho cháu gái của tôi? Mặc kệ sau này cậu có dự định gì đều phải trước… trước… trước hết vì nó mà suy nghĩ cho tốt… Tương lai của nó đời này chính là gánh nặng của cậu, trách nhiệm của cậu, dù cho về sau cậu có nghèo rớt mùng tơi đến nỗi chỉ có một chén cháo để no bụng… cũng… cũng… không thể… quên… quên… quên… chia cho… cho nó… một nửa.”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải đáp ứng yêu cầu của ông?” Thật buồn cười, đây rõ ràng là một hiệp ước không bình đẳng! Anh đang êm đẹp thì vì sao lại phải đáp ứng khiến mình bị rước thêm phiền toái không cần thiết?

“Bởi vì tôi… sắp… sắp… chết… cái mạng của tôi không phải bị cậu hại sao? Nếu không có cậu, đám người kia làm sao phải chạy đến quán tôi nổ súng? Tôi… tôi sao có thể bị trúng đạn? Làm sao lại phải chết? Làm sao lại cùng cháu gái tôi chia tay, để nó lại một mình, đơn độc sống trên đời này? Cậu nói… nói… nói xem sao lại không thể bồi thường cho tôi?”

Lông mày Wagner gắt gao nhíu lại thành một đường.

Lão Kiều sử dụng hết tất cả khí lực còn sót, giữ chặt tay phải anh: “Đáp ứng tôi! Cho dù tội nghiệp… tội nghiệp cho lão già sắp… sắp chết này… thoả mãn tâm nguyện cuối cùng của tôi… để tôi thanh thản… ra đi an lòng một chút… cậu… cậu coi như là… là lòng nhân từ, làm việc thiện đi, thu nhận đứa cháu gái số khổ của tôi đi!”

Thoáng thở hổn hển một trận, lão cuối cùng cũng phải khốn khổ thỉnh cầu: “Đáp ứng tôi! Tôi xin cậu, tôi… tôi xin cậu!”

Wagner còn đang do dự.

“Ông nội!” Chân Chân lệ đã tuôn như suối, cô ôm chặt lão Kiều, giọng nói cũng khản đặc.

Lúc này lão Kiều không ngờ lại xuất hiện tình trạng suy kiệt hô hấp nghiêm trọng, lão há mồm, liên tiếp há mồm thở dốc, song vẫn thống khổ vạn phần, hít thở không thông, sắc mặt trắng bệch dần dần chuyển sang thâm đen.

Tuy nhiên ánh mắt lão vẫn liều mình mở to, chăm chú nhìn không chuyển vào Wagner, lộ ra vẻ cầu xin vội vã, dường như không thấy được anh gật đầu thì vô luận là thống khổ thêm bao nhiêu nữa lão vẫn cương quyết không nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.

“Được… tôi… đáp ứng ông.” Ngay cả người có trái tim sắt đá cỡ nào, gặp phải tình huống này, chỉ sợ cũng khó cự tuyệt một lão già sắp chết đáng thương lẫn ánh mắt cầu xin thống thiết như vậy.

“Cảm ơn… Cảm ơn cậu…” Lão Kiều nghe xong liền cười thoả mãn, lập tức không còn vướng bận gì nữa bèn đình chỉ hô hấp, gục đầu, vĩnh viễn nhắm chặt hai mắt.

Lão cảm thấy chính mình không hề chết vô ích, sống hơn 70 năm, gặp qua vô số loại người, chỉ cần liếc mắt một cái là cũng đủ để lão có thể kết luận rằng người đàn ông này có lai lịch rất lớn, thuộc giống long phượng tôn quý; lão đã sống 70 năm, chết cũng không oan uổng, điều duy nhất không yên lòng cũng chỉ có Chân Chân, đứa nhỏ này rất đơn thuần, rất thiện lương, trước nay không hề biết tới lòng người nham hiểm, thế gian hung ác.

Nếu không có lão, lão hoàn toàn không dám tưởng tượng, một mình nó sẽ sống thế nào? Bị ức hiếp, bị lừa gạt đều có khả năng, nếu có thể đi theo người con trai này, được cậu ta che chở, nó tuyệt đối sẽ không phải chịu khổ, chịu tội, chịu bị lừa gạt, chịu bị ức hiếp.

Lão nhìn ra được, người này chẳng những bối cảnh rất cao, hơn nữa còn thuộc loại nói là làm, đã hứa sẽ không nuốt lời, đáp ứng chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, người như thế trên đời này dù không còn nhiều lắm, nhưng may thay cậu ta lại chính là một trong số ít ỏi còn lại đó.

Dùng một mạng đổi lấy một mạng, đảm bảo hạnh phúc cả đời sau này của Chân Chân, loại chết kiểu này cũng xem như vô cùng đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.