Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Xe hơi rốt cuộc sau đó không lâu, chạy nhanh tới mục tiêu.
Đêm đã khuya, mờ mờ vẫn có thể tinh tường nhìn thấy tòa nhà phía trước càng ngày càng gần.
Người đàn ông áo đen đưa tay đè xuống nút tự động, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống. Híp mắt, xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy rõ một chiếc trực
thăng đang đáp xuống nóc một tòa nhà cổ bị bỏ hoang.
Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu trắng, đang đứng ở trước phi cơ trực thăng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Người đàn ông áo đen nhìn ra bên ngoài cửa xe, hướng người đàn ông trên
nóc tòa nhà cổ thủ thế. Ngay sau đó, Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác
màu trắng, cũng giống nhau thủ thế.
Mặt của hai người, không hẹn mà cung nhau nở một nụ cười.
Xe rốt cuộc dừng sát ở tòa nhà cổ, đồng bọn ngồi ở phía trước vội vàng
đi xuống xe. Xoay người, thay người đàn ông áo đen mở cửa xe ra.
Người đàn ông nghiêng đầu, thân thể chuyển một cái. Đưa ra cổ tay có
lực, vừa cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Đồng Thiên Ái. Sau đó cúi đầu,
luồn người ra khỏi xe. Ngẩng đầu ngắm nhìn nóc tòa nhà cổ, cúi đầu đi
vào.
Còn lại hai người đồng bọn, cũng đi theo phía sau hắn, đi vào tòa nhà cổ.
Đoàn người đi lên theo hành lang hình tròn thật dài, rốt cuộc đi lên lầu cuối.
Gió hơi lớn, thổi lất phất ở trên mặt.
Bóng đêm càng thêm đen, bầu trời ám trầm vô cùng, mây che khuất mặt
trăng thỉnh thoảng để lộ ra vài tia sáng le lói từ các ngôi sao. Những
thứ ánh sáng kia chiếu lên trên mặt mấy người, càng cảm thấy không khí
quỷ dị.
Người đàn ông áo đen nện bước chân trầm ổn, đi tới người đàn ông mặc áo
khoác màu trắng bên cạnh, liếc nhìn Đồng Thiên Ái trong ngực như cũ ngủ
mê. Cẩn thận vươn cánh tay, đem lấy cả người cô hướng người đàn ông mặc
áo khoác.
" Thụ! Anh mang theo tiểu tiểu thư đi về trước! Chúng tôi sẽ theo về sau!" Người đàn ông áo đen trầm giọng nói.
Thụ giống nhau cẩn thận ôm Đồng Thiên Ái, cúi đầu ngắm nhìn cô gái nhỏ
trong ngực, gật đầu một cái, "Biết! Các ngươi tốc độ nhanh chút trở về
tổ chức! Điện hạ đang rất tức giận!"
Người đàn ông áo đen nghe được"Điện hạ tức giận", trên mặt có chút hốt
hoảng, cung kính cúi đầu, "Thuộc hạ thất trách! Sau khi trở về, nguyện ý tiếp nhận điện hạ trách phạt!"
"Thuộc hạ thất trách! Nguyện ý tiếp nhận điện hạ trách phạt!" Phía sau hắn hai tên đồng bọn, giống nhau cúi đầu, kiên định nói.
Thụ lần nữa gật đầu, trầm giọng nói, "Tôi sẽ hướng điện hạ nói rõ tình huống!"
Xoay người, ôm Đồng Thiên Ái đang hôn mê đi về phía trực thăng.
Bên trong trực thăng, bắt đầu khởi động. Nhất thời, cuồng phong gào thét cánh quạt khổng lồ xoay tròn tạo ra trận gió lớn thổi bay tóc, kể cả y
phục cũng bị thổi tung.
Tóc Đồng Thiên Ái vốn được buộc kẹp vào nay rốt cuộc bị tuột ra, kẹp tóc kim loại hình tròn rớt xuống. Lăn trên mặt đất.
Mà tóc của cô, ở trong gió mà bay loạn .
Thụ nhìn cô gái nhỏ trong ngực, trong đầu hiện lên vẻ mặt nghiêm trang
của giáo phụ. ( Vậy là Thiên Ái giống cha nhiều hơn giống mẹ, đúng là
công chúa mà )
Bờ sông Thames, biệt thự Tần gia ở Anh quốc.
Bên trong phòng ở lầu ba, bác sĩ đang kiểm tra thân thể Tần Tấn Dương.
Giờ phút này, trên giường lớn kiêu dáng thời La Mã cổ đại, Tần Tấn Dương sắc mặt tái nhợt. Lông mi từ đầu đến cuối đều nhíu chặt lại, môi mỏng
mím thật chặt, biểu lộ nội tâm hắn cực độ căng thẳng.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong, xoay người hướng về phía Tần Nhân Tông
đang ngồi trên sofa, trấn an nói, "Tần lão gia! Tần thiếu gia chỉ là thể lực tiêu hao, cộng thêm mệt nhọc thời gian dài, cho nên đưa đến hôn
mê!"
"Hiện tại tôi để hộ sĩ treo mấy bình nước biển, sẽ không có chuyện gì!
Tần lão gia không nên quá lo lắng!" Bác sĩ nói xong, cầm bút lên soàn
soạt soàn soạt viết.
Viết xong, đưa cho hộ lí.
Hộ sĩ nhận lấy hóa đơn, xoay người mở ra hòm thuốc chữa bệnh mang theo
bên mình. Căn cứ tên thuốc được viết trên hóa đơn liền tìm thuốc phù
hợp.
Cũng không lâu lắm, kim tiêm đã đâm vào kinh mạch tay trái của Tần Tấn Dương.
Hộ sĩ đem bình truyền dịch treo lên giường, tắt máy kiểm soát, điều
chỉnh tốc độ. Sau đó đi tới bên cạnh bác sĩ, mỉm cười nói, "Đã tốt hơn!"
Bác sĩ gật đầu một cái, vừa nghiêng đầu nhìn lại Tần Nhân tông, "Tần lão gia! Nếu như còn có gì xảy ra, cứ liên lạc với tôi! Nhìn chung tình
trạng bệnh nhân đã ổn định! Tỉ mỉ tịnh dưỡng là được rồi!"
Tần Nhân Tông đôi tay nắm gậy đầu rồng hướng sàn nhà gỏ gỏ, trầm giọng nói, "A Quản! Đưa tiễn bác sĩ!"
"Dạ! Lão gia!" Chú Quản mở miệng ứng tiếng.
Ngay sau đó, hắn đi tới bên cạnh bác sĩ, khiêm tốn nói, "Làm phiền bác sĩ! Bên này mời!"
"Không cần khách khí! Đây là việc chúng tôi phải làm!" Bác sĩ khách sáo mỉm cười, mang theo hộ lí đi ra khỏi phòng.
Bên trong gian phòng, chỉ còn lại Tần Nhân Tông cùng với Tần Tấn Dương nằm ở trên giường bệnh đang ngủ mê.
Không có người nói chuyện, an tĩnh tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở.
Đột nhiên, trên giường lớn Tần Tấn Dương nhíu mày, lắc đầu, lo lắng hô,
"Đồng Thiên Ái. . . . . Em đang ở đâu. . . . . Thiên Ái. . . .. . Em
đang ở đâu. . . . ."
Tần Nhân Tông nghe được hắn la lên, chỉ là giận tái mặt.
Cư nhiên ở lúc hôn mê, còn lo lắng cho cô bé kia. Cái cô bé gọi là Đồng
Thiên Ái kia, đối với hắn mà nói, thực sự quan trọng vậysao? Không thể
không có cô?
Lúc này, Chú Quản đã trở lại.
Hắn đi tới bên cạnh Tần Nhân Tông, hồi bẩm nói, "Lão gia! Người đã đưa đi!"
"Uhm!" Tần Nhân Tông đáp một tiếng, ánh mắt vẫn như củ lưu tại trên mặt
tôn tử của mình. Vừa mở miệng hỏi, "Thông báo cho mẹ của Tấn Dương rồi
sao?"
Chú Quản khẽ cúi người xuống, nói, "Đã thông báo qua! Phu nhân và Kỳ Kỳ
tiểu thư đang từ Basingstoke chạy về Luân Đôn, tin tưởng không lâu sẽ
đến!"
"Chúng ta đi ra ngoài đi!" Tần Nhân Tông thâm trầm nhìn Tần Tấn Dương đang hôn mê, lúc này mới thu hồi ánh mắt .
Ông đứng dậy, hướng ngoài phòng ngủ đi tới.
Chú Quản đi theo phía sau ông, cùng nhau ra khỏi gian phòng .
Trên giường lớn Tần Tấn Dương như cũ ngủ mê không tỉnh, chỉ là thì thỉnh thoảng nỉ non một tiếng, vạn phần đau khổ.
"Đồng Thiên Ái. . . . . ."
Âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, rồi lại rất nóng lòng.
Dường như là sợ không còn kịp nữa.